Khi tham gia kỳ thi tuyển chọn đặc cách vào Thanh Bắc.
Tôi phát hiện đột nhiên hai má của cô bạn cùng phòng ở bên cạnh ửng hồng, cả người run rẩy, giống như đang cực lực đè nén nỗi đau thể xác.
Tôi đặt bút xuống, đang định gọi thầy cô đến giúp đưa cô ấy đến phòng y tế thì ngay trước mắt lại hiện lên một hàng loạt bão bình luận.
[Đồ ngốc này từ đâu chui ra thế? Làm phiền tôi xem tiến triển tình cảm của nam nữ chính rồi!]
[Nam chính đúng là... thế mà lại vì muốn trừng phạt nữ chính lại bắt cô ấy mang "đồ chơi nhỏ" đi thi!]
[Đúng là nữ phụ, chuyện gì cũng muốn xen vào! May mà em gái bảo bối của chúng ta đủ thông minh, lập tức giả vờ bị sốt, cố ý ngất xỉu trên người nữ phụ, sau đó nhờ cô ta đưa mình đến phòng y tế nên mới thoát nạn!]
Toàn thân tôi chấn động dữ dội.
Ngay giây tiếp theo, giữa muôn ngàn sự chờ mong của bão bình luận.
Tôi giơ tay lên gọi giám thị.
1.
"Thầy ơi, em cần được hỗ trợ."
Giám thị bước từng bước đến chỗ tôi.
"Thầy ơi, hình như bút của em hết mực rồi."
Giống như là kịch bản đã được sắp đặt sẵn.
Tôi, nữ phụ pháo hôi này đúng lúc phải xuất hiện, giúp nữ chính thoát khỏi một kiếp nạn.
Hai cây bút nước tôi chuẩn bị trước khi vào phòng thi, không biết tại sao cả hai đều bị nghẽn mực.
Tôi đành dừng làm bài thi, lén liếc nhìn sang bên cạnh, định tìm người quen để mượn bút.
Giám thị tiến lại gần tôi.
Thầy ấy sắp đưa bút cho tôi thì ánh mắt lại chú ý đến Thẩm Tiểu Nhu đang gục đầu trước bàn.
Hai má của cô ta đỏ bừng như máu, cả người run rẩy không kiểm soát được, bàn tay siết chặt như đang cố gắng chịu đựng.
Ngay lập tức thầy ấy quan tâm hỏi: "Bạn học Thẩm, em không sao chứ?"
Trước mắt là vô vàn bình luận như đang nhắc nhở:
[Giang Vọng không hổ là nam chính, cậu ta biết chơi thật đấy, biết nữ chính ngại mà vẫn trêu chọc ngay tại cuộc thi tuyển vào Thanh Bắc, cố tình đùa cợt nữ chính như thế.]
[Nữ chính có năng lực siêu mạnh luôn, chắc chắn suất tuyển thẳng là của cô ấy rồi, nữ phụ còn tranh cái gì chứ?]
[Em gái bảo bối đừng hoảng, nam chính biết chừng mực lắm, tuyệt đối sẽ không để ai phát hiện ra cô lén mang đồ chơi vào phòng thi đâu.]
Tôi sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Tiểu Nhu.
Thẩm Tiểu Nhu là hoa khôi được toàn trường công nhận.
Mày liễu mắt đào, má hồng ửng đỏ, lúc nào cũng ngại ngùng khẽ mím môi cười.
Ngoại hình trong trẻo đáng yêu, ăn nói nhẹ nhàng uyển chuyển.
Một cô gái thoạt nhìn thuần khiết vô hại như vậy… vậy mà lại mang "đồ chơi" vào phòng thi sao?
Thẩm Tiểu Nhu không dám lớn tiếng trả lời thầy giám thị, sợ phát ra âm thanh sẽ bị lộ.
Cô ta cắn môi dưới, khẽ lắc đầu: "Không sao ạ."
Âm thanh mềm mại lướt qua bên tai khiến toàn bộ nam sinh trong lớp đều phải động tâm.
Thầy giáo yên tâm rồi đưa bút cho tôi: "Nghiêm túc làm bài nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước mắt tôi, bão bão bình luận loạn:
[Nữ phụ lại sắp nhiều chuyện nữa rồi đấy, lại định giở trò tay thối để báo bệnh giúp nữ chính đây mà!]
[Nếu không phải nữ chính có phản ứng nhanh, e rằng đã bị thầy giáo phát hiện rồi.]
[Nữ phụ đang điên cuồng ghen ghét chứ gì! Ai bảo nam chính là chồng chưa cưới của cô ta chứ, nên cô ta cố tình trả đũa nữ chính. Nhưng đến cuối cùng, suất tuyển thẳng không phải của cô ta đâu, nam chính cũng không phải người của cô ta, pháo hôi thì vẫn là pháo hôi.]
Tôi cắm đầu làm bài thi, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Thế nhưng tay tôi lại không khống chế được mà một lần nữa giơ lên.
Bị thầy phát hiện: "Phó Lê, lại có chuyện gì nữa?"
2.
Đêm qua, cũng là đêm trước kỳ thi tuyển thẳng, đột nhiên tôi phát hiện mình có thể nhìn thấy rất nhiều bão bình luận.
Khi ấy tôi mới biết là mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Và tôi chính là nữ phụ pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết này.
Nữ chính là Thẩm Tiểu Nhu, người ở chung ký túc xá với tôi.
Dù cô ta có người cha nợ nần cờ bạc, mẹ mất sớm, bà nội thì phong kiến bảo thủ nhưng vẫn không ngăn được sự kiên cường bướng bỉnh của cô ta, cô ta có một ý chí không khuất phục khiến Giang Vọng bị hấp dẫn sâu sắc.
Vốn dĩ nhà họ Giang và nhà họ Phó là thế gia có mối giao hảo nhiều đời.
Ngay từ khi mới sinh ra, tôi và Giang Vọng đã được định sẵn có hôn ước.
Theo lẽ thường thì tôi sẽ yêu Giang Vọng, sẽ bất chấp tất cả để gả cho anh ta.
Nhưng không ai nói cho tôi biết Giang Vọng vì muốn liên lạc với Thẩm Tiểu Nhu mỗi ngày nên đã đặc biệt mua điện thoại cho cô ta.
Thậm chí họ còn vừa nằm giường dưới vừa gọi điện thoại vừa trò chuyện thâu đêm.
Đêm qua vì lo lắng nên tôi ngủ không ngon.
Trong cơn mơ màng tôi nghe thấy tiếng nũng nịu của Thẩm Tiểu Nhu văng vẳng bên tai: "Đừng mà, ngày mai em phải đi thi nữa."
"Em không muốn dựa vào mối quan hệ của nhà anh, em muốn được tuyển thẳng bằng thực lực của mình."
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
"Phó Lê không thi hơn điểm em đâu, trừ khi cô ta dùng thủ đoạn đặc biệt, nếu không thì suất tuyển thẳng chỉ có thể là của em thôi."
"Giang Vọng, anh đừng làm chuyện đó trong trường được không? Em sợ…"
Thẩm Tiểu Nhu năn nỉ đến tận nửa đêm nhưng cũng không cản nổi thú vui kỳ quái của Giang Vọng.
Tôi cực kỳ tò mò rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Thẩm Tiểu Nhu phản kháng dữ dội đến như vậy.
Nhưng cơn buồn ngủ ập đến, tôi không cưỡng lại được nên thiếp đi.
Cho đến giờ phút này, khi đọc được những bão bình luận này rồi lại liên tưởng đến hai má đỏ bừng, đuôi mắt ngấn nước, cơ thể run rẩy của Thẩm Tiểu Nhu.
Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Thế nhưng tôi không thể phá vỡ sự trói buộc của kịch bản được.
Theo đúng tình tiết thì lúc này tôi sẽ tốt bụng giơ tay lên báo với giám thị, tôi nói Thẩm Tiểu Nhu bị bệnh, cần đưa cô ta đến phòng y tế.
Cuối cùng cô ta trót lọt nộp bài thi, còn tôi thì bị trễ giờ vì phải đưa cô ta đi cấp cứu.
Nhìn bản thân bị kịch bản trói chặt, cơ thể của tôi không ngừng phản ứng như bị ai đó điều khiển, lúc này đầu óc của tôi trống rỗng.
Giám thị đã bước tới trước mặt tôi: "Phó Lê, rốt cuộc em có chuyện gì thế?"