3.
Tôi liều mạng đè tay mình xuống, cố nở một nụ cười gượng gạo với thầy ấy: "Thầy ơi, gần đây tay em hơi khó chịu, nó cứ hay bị giật giật, em xin lỗi ạ."
Thẩm Tiểu Nhu khẽ nhíu mày, trong đôi mắt ướt đẫm là bao nhẫn nhịn kìm nén.
Cô ta yếu ớt dựa vào bàn, mồ hôi trên trán túa ra.
"Ưm..."
Âm thanh bất chợt ấy khiến thầy giám thị chú ý: "Bạn học Thẩm Tiểu Nhu, thật sự em không sao chứ?"
Trước mắt tôi, làn sóng mắng chửi của bão bình luận càng lúc càng dữ dội:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
[Tất cả là tại nữ phụ ngu ngốc này, suýt chút nữa bị thầy phát hiện rồi.]
[Ai bảo cô ta tự dưng giơ tay lên làm gì! Cạn lời, tôi tức c.h.ế.t mất!]
[May mà em gái bảo bối của chúng ta lanh trí, lập tức giả sốt rồi cố ý ngất trên người nữ phụ.]
[Ha ha, đến lúc đó nữ phụ chưa làm xong bài thì đã bị thu bài, ai cản nổi em gái bảo bối của nhà chúng ta được tuyển thẳng chứ!]
Tôi cắm đầu làm bài, đến giờ thì tôi mới hiểu rõ tất cả.
Thì ra Giang Vọng đã tính toán thời điểm Thẩm Tiểu Nhu làm xong bài, sau đó anh ta dùng app điều khiển từ xa để kích hoạt.
Cô ta đã hoàn thành bài thi từ lâu rồi, cô ta chỉ đợi đến giây phút này thôi.
Chẳng trách điểm tổ hợp Khoa học Tự nhiên của tôi luôn đứng đầu khối, thế mà cuối cùng, người vượt tôi đúng một điểm rồi giành suất tuyển thẳng lại chính là Thẩm Tiểu Nhu.
Trước mắt tôi, Thẩm Tiểu Nhu vẫn cố gắng nhẫn nhịn không phát ra tiếng.
Đợi giám thị vừa xoay người đi thì đột nhiên cô ta đứng dậy.
Hai má của cô ta đỏ bừng, cơ thể run lên nhè nhẹ, cô ta cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào.
Ngay sau đó, cô ta nghiêng người sang phía tôi rồi ngất xỉu ngay bên cạnh.
Mọi người trong lớp đều kinh ngạc, ai nấy đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thẩm Tiểu Nhu.
Cô ta rưng rưng nước mắt, giọng khản đặc khẩn cầu: "Lê Lê, cậu có thể đưa mình đến phòng y tế được không?"
4.
Tôi cau mày, liếc nhìn bài thi của mình.
Hỏng rồi.
Còn hai câu tự luận lớn nữa chưa làm, nếu bây giờ mà đưa Thẩm Tiểu Nhu đến phòng y tế thì tôi c.h.ế.t chắc.
Xung quanh toàn là camera giám sát, tôi đã giơ tay xin phép đến hai lần.
Kỷ luật trong phòng thi nghiêm ngặt, từng giây trôi qua đều quý như vàng.
Nếu lại xảy ra chuyện bất ngờ lần nữa thì e rằng giám thị sẽ trực tiếp thu bài của tôi mất.
Tất cả thí sinh đều cắm cúi làm bài, không ai dám lơ là.
Nhưng cơ thể của tôi lại bị cốt truyện điều khiển.
Tôi gắng sức kiềm chế hành động của mình, cố giữ bình tĩnh để tiếp tục làm bài.
Tôi không thể đứng lên, không thể phân tâm được.
Nếu không thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Thẩm Tiểu Nhu thấp giọng gọi tôi: "Lê Lê, mình chóng mặt quá."
Giám thị đã mất hết kiên nhẫn, sắc mặt của thầy ấy lạnh tanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thầy ấy gõ lên mặt bàn, nghiêm giọng nói: "Yêu cầu thí sinh giữ trật tự, chú ý kỷ luật thi cử!"
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi, trong lòng tôi không ngừng rủa thầm.
Cái cốt truyện c.h.ế.t tiệt này!
Lúc này, Thẩm Tiểu Nhu không thể kìm chế được nữa, cô ta khe khẽ rên lên: "Không chịu nổi nữa rồi..."
Hai hàng nước mắt của cô ta lăn dài, vẻ mặt yếu ớt đáng thương khiến người ta mềm lòng.
Trước mắt tôi, bão bình luận điên cuồng mắng tôi:
[Nữ phụ còn chần chừ gì nữa hả? Mau đưa em gái bảo bối đến phòng y tế đi chứ?]
[Nam chính đang chờ sẵn ở phòng y tế rồi, em gái bảo bối sắp ướt sũng cả người rồi, chỉ đợi nam chính đến cứu thôi đấy.]
[Nữ phụ cố tình câu giờ, không muốn nhìn thấy em gái và nam chính "play" trong phòng y tế chứ gì.]
Tôi cắn mạnh môi dưới đến bật máu, cuối cùng mới giành lại được quyền kiểm soát cơ thể.
Tôi hất mạnh tay Thẩm Tiểu Nhu ra, kiên quyết nhìn thầy giám thị rồi nói: "Tôi không đồng ý."
Thẩm Tiểu Nhu khẽ sững lại.
Tôi lập tức ngồi xuống, tiếp tục cắm đầu làm bài thi: "Thưa thầy, em vẫn chưa làm bài xong, không thể đưa bạn học Thẩm đến phòng y tế được, thầy có thể gọi thầy cô khác đến đưa bạn ấy đi đi ạ."
Thấy như vậy, Thẩm Tiểu Nhu không cam lòng liếc tôi một cái rồi nói hùa theo: "Thôi ạ, em chịu đựng thêm chút nữa cũng được, đợi thi xong rồi sẽ đến phòng y tế ạ!"
Vừa nói xong, cô ta cũng ngồi xuống lại.
Bởi vì chỉ cần cô ta làm thêm một động tác dư thừa nào nữa thì giám thị sẽ lập tức thu bài và mời ra khỏi phòng thi.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một.
Thẩm Tiểu Nhu đã chịu đựng đến cực hạn rồi.
Toàn thân cô ta như mất hết sức lực, cô ta nằm rạp xuống bàn.
Năm phút sau, hiệu trưởng dẫn theo các thầy cô của tổ kỷ luật đến kiểm tra.
Vừa vào cửa thì họ đã nhìn thấy Thẩm Tiểu Nhu nằm rạp trên bàn như một con cá nhỏ bị rút hết sinh lực, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội.
Giáo viên của tổ kỷ luật là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường.
Trưởng phòng giáo vụ bước đến bên cạnh cô ta rồi cúi đầu hỏi nhỏ: "Em học sinh này, em không sao chứ?"
Thẩm Tiểu Nhu cắn chặt lấy cổ tay mình, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô ta sợ rằng chỉ cần phát ra một tiếng thì sẽ khiến giáo viên chú ý.
Nhìn Thẩm Tiểu Nhu ra sức lắc đầu, trường phòng giáo vụ tưởng rằng cô ta là người kiên cường nên nhất quyết muốn thi xong rồi mới đi khám bệnh.
Cô ấy nhìn cô ta với ánh mắt đầy khen ngợi: "Em rất kiên cường, thế này nhé, em cứ tiếp tục làm bài thi đi, đợi tiếng chuông hết giờ vang lên thì cô sẽ lập tức quay lại đưa em đến phòng y tế."
Nói xong thì cô ấy quay ra ngoài báo cáo lại với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng càng nghe thì càng tươi cười rạng rỡ.
Một học sinh ngoan cường và đầy nỗ lực thế này, chính là hình ảnh đại diện cho nề nếp học tập và kỷ luật xuất sắc cho trường trung học số một của họ.
Thế nhưng…
Khi hiệu trưởng dẫn theo thầy cô từ ban tuyển sinh Thanh Bắc đến lớp bên cạnh, Thẩm Tiểu Nhu giống như bị cơn sóng dữ cuốn trôi lý trí, cô ta bất ngờ hét lên một tiếng chói tai.
Ngay khoảnh khắc đó, cả thế giới như lặng đi.