Cái Kết Bất Ngờ Của Tra Nam Tiện Nữ

Chương 3



5.

 

Đến cả lớp bên cạnh cũng nghe thấy tiếng thét mềm mại xuyên thấu đến tận xương cốt ấy.

 

Hiệu trưởng và các thầy cô của Thanh Bắc lập tức quay lại nhìn.

 

Thẩm Tiểu Nhu nằm rạp trên bàn, không dám thở mạnh.

 

Toàn thân cô ta run rẩy, cô ta bị dọa đến nỗi dùng tay bịt chặt miệng.

 

Hiệu trưởng cảm thấy có điều gì đó bất thường nên nheo mắt hỏi: "Bạn học Thẩm, em có chuyện gì sao?"

 

Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của hiệu trưởng, Thẩm Tiểu Nhu như chim sợ cành cong, cả người cô ta cứng đờ không dám động đậy.

 

Cô ta càng chột dạ không dám lên tiếng thì hiệu trưởng càng không chịu bỏ qua.

 

Một phút trôi qua nhưng Thẩm Tiểu Nhu vẫn không dám nói lời nào.

 

Cô ta sợ mình lỡ miệng kêu lên một tiếng thì sẽ bị phát hiện mang đồ chơi vào phòng thi.

 

Hiệu trưởng đã mất kiên nhẫn, ông ấy lạnh giọng ra lệnh: "Bạn học Thẩm, mời em lập tức ra khỏi phòng thi!"

 

Ngay lập tức, sắc mặt của Thẩm Tiểu Nhu tái nhợt.

 

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, đôi mắt trong veo ngấn lệ, nước mắt rơi lã chã.

 

Tôi vẫn tiếp tục cắm đầu làm bài thi, không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.

 

Chuyện của Thẩm Tiểu Nhu thì liên quan gì đến tôi chứ?

 

Không ai có thể cản trở tôi làm bài thi cả!

 

Ngay trong thời khắc then chốt này, đột ngột tiếng chuông báo còn mười lăm phút nữa là kết thúc thời gian làm bài thi vang lên.

 

Tất cả thí sinh đồng loạt rà soát lại bài thi, trong lớp vang lên tiếng lật giấy xào xạc.

 

Thẩm Tiểu Nhu trợn trắng mắt rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Cô ta đổ rầm một tiếng rồi ngã xuống đất.

 

Ngay lập tức, mọi người có mặt trong phòng thi hốt hoảng.

 

Hiệu trưởng nhanh chóng gọi hai giáo viên đưa cô ta đến phòng y tế.

 

Bão bình luận trước mắt reo hò:

 

[Không hổ là nữ chính được chọn mà, cô ấy thông minh thật! Lúc sắp bị phát hiện thì giả ngất luôn.]

 

[Mọi người đừng lo, cho dù em gái bảo bối có ngốc đến mấy thì nam chính cũng sẽ có chừng mực thôi, sao có thể khiến cô ấy lộ chuyện được chứ? Chẳng qua là thấy cô ấy đáng yêu nên muốn trêu cô ấy chút thôi mà.]

 

[Nữ phụ thật đê tiện! Cô ta cố tình muốn nhìn thấy em gái bảo bối bẽ mặt, nếu nữ phụ nhanh chóng đưa nữ chính đến phòng y tế thì chúng ta có cần lo sợ đến thế không hả?]

 

Tôi làm xong hết bài thì rồi cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.

 

Canh đúng phút cuối cùng trước khi hết thời gian nộp bài, tôi nộp tờ giấy thi hoàn chỉnh lên trên.

 

Trên đường quay về ký túc xá, tôi gặp trưởng phòng ký túc là Trương Vũ Kỳ.

 

Trương Vũ Kỳ đi cà nhắc, quần jean bị rách toạc, m.á.u thấm ra ngoài thành một khoảng loang lổ đỏ sẫm.

 

"Vũ Kỳ, chân cậu sao thế này? Cậu té à?" Tôi chạy đến bên cạnh cô ấy rồi vội đỡ lấy cô ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trong thư viện có một bậc thang rất trơn, mình sơ ý trượt chân té ngã, trầy da hết cả rồi."

 

Bình thường trưởng ký túc xá đối xử với tôi rất tốt, nhìn thấy cô ấy bị thương nặng như vậy nên tôi chủ động đưa cô ấy đến phòng y tế.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

Khi tôi và Trương Vũ Kỳ đang ngồi chờ bác sĩ trong phòng y tế thì chợt nghe thấy giọng nói vọng ra từ giường có rèm kéo bên cạnh.

 

"Anh Giang Vọng, trong lòng em luôn nghĩ Phó Lê là bạn thân của em, lúc làm bài thi em khó chịu lắm, em còn tưởng cậu ta sẽ sẵn lòng đưa em đến phòng y tế."

 

"Nhưng Phó Lê lại thấy c.h.ế.t không cứu, thà nhìn em bị mất mặt chứ không chịu giúp một tay."

 

Giọng nói của Thẩm Tiểu Nhu nghẹn ngào nức nở: "Anh Giang Vọng, Tiểu Nhu đau lòng lắm..."

 

"Cho dù bọn em không phải bạn thân nhất, nhưng cũng từng ở chung phòng ký túc xá nửa năm rồi, sao cậu ta có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"

 

Tôi cạn lời, hai mắt trợn trắng.

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài đã có người gọi: "Phó Lê, em ở đây à?"

 

"Thầy Triệu đang tìm em đấy."

 

Ngay lập tức cả phòng y tế im phăng phắc.

 

Giang Vọng vén rèm ra, ánh mắt giao nhau với tôi.

 

6.

 

Thẩm Tiểu Nhu ngừng khóc, cô ta vội vàng lau nước mắt.

 

Cô ta cụp mắt xuống, dường như không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

Ngược lại, Giang Vọng lại sải bước đi về phía tôi, ánh mắt của anh ta lạnh lẽo, vẻ mặt rất ngạo mạn.

 

"Phó Lê, hồi nhỏ ba của cô dạy cô thế nào, cô quên sạch rồi à? Ông ấy dạy cô khi kết giao bạn bè thì phải làm người rộng rãi lương thiện, không ngờ giờ cô lại độc ác thế này, còn học được thói thấy c.h.ế.t không cứu nữa cơ đấy!"

 

Khóe môi của tôi giần giật, hận không thể xông lên tát cho Giang Vọng một cái.

 

Nhưng tôi vừa giơ tay lên thì lập tức phát hiện cơ thể của mình không còn chút sức lực nào, đương nhiên là cơ thể của tôi đang bị cốt truyện điều khiển rồi.

 

Trước mắt, bão bình luận điên cuồng gào thét:

 

[Nam chính đẹp trai quá đi mất, bá đạo bảo vệ vợ, cool ngầu chất chơi, mẹ yêu con]

 

[Chắc là nữ phụ cũng bị nam chính hút hồn rồi nhỉ? Nhìn ánh mắt của cô ta khi nhìn nam chính như đang phát sáng ấy, tiếc lắm chứ gì, nhưng xin lỗi nha, nam chính đã được định sẵn là của nữ chính rồi.]

 

[Nữ phụ còn giả vờ thanh cao gì nữa chứ? Ai mà không biết cô ta vì tranh thủ tình cảm của nam chính, gây chú ý với nam chính mà đã mặc váy siêu ngắn trong ngày đo thể lực chứ!]

 

[Váy siêu ngắn quyến rũ cỡ nào cũng không bằng một câu làm nũng của nữ chính, bảo bối mềm mại yếu ớt thế kia, nam chính chỉ thích chơi với cô ấy thôi, người khác mơ cũng không được đâu!]

 

Ba chữ "váy siêu ngắn" đập thẳng vào mắt tôi.

 

Trước mắt tôi tối sầm, suýt nữa thì tôi ngất xỉu tại chỗ.

 

Tôi, Phó Lê, dòng dõi duy nhất của nhà họ Phó, con gái một của vùng Giang Chiết Hải.

 

Vậy mà vì một gã đàn ông lại có thể mặc váy siêu ngắn trước mặt cả lớp để đo thể lực sao?!

 

Không đời nào!

 

Trừ khi tôi chết!