Cái Kết Bất Ngờ Của Tra Nam Tiện Nữ

Chương 5



Trong nguyên tác, vì tôi muốn gây chú ý với Giang Vọng mà đã chủ động mặc váy ngắn chạy bộ.

 

Kết quả là tôi đã trở thành chủ đề đàm tiếu của cả trường, thành trò cười trong mắt mọi người.

 

Cũng nhờ đó thì tôi đã gián tiếp giúp Thẩm Tiểu Nhu thu hút sự chú ý của phần lớn mọi người trong trường.

 

Cho nên khi cô ta đưa váy cho tôi, gần như tay tôi không kiềm chế nổi mà định nhận lấy.

 

Tôi dốc sức kháng cự sự sắp đặt của kịch bản.

 

"Cái váy rách nát gì thế này? Có cho thì tôi cũng không mặc!"

 

Tôi hét lớn, nhưng tôi không khống chế nổi hành động nên vẫn đưa tay ra nhận lấy.

 

Thẩm Tiểu Nhu nhẹ nhàng nhét chiếc váy vào tay tôi.

 

Bão bình luận gào rú như phát điên:

 

[Mặc mau vào đi, mặc vào sẽ trở thành nữ thần trong mộng của toàn bộ nam sinh đó]

 

[Ôi ôi ôi, vốn dĩ nữ phụ đã muốn mặc nó từ lâu rồi mà, lần này nhờ nữ chính nhà chúng ta rộng lượng, nên mới cho cô ta cơ hội tỏa sáng đấy chứ!]

 

Tôi siết chặt chiếc váy trong tay, thấp giọng gọi: "Vũ Kỳ, mau lấy kéo đi!"

 

May mà tôi đã chuẩn bị sẵn.

 

Trương Vũ Kỳ hiểu ý tôi, cô ấy lấy chiếc kéo lớn trong balo ra, cắt xoẹt xoẹt vài cái khiến chiếc váy siêu ngắn nát bươm.

 

Thẩm Tiểu Nhu ở bên cạnh không kịp ngăn cản.

 

"Phó Lê, sao cậu lại không hiểu chuyện vậy hả? Anh Vọng bảo cậu mặc thì cậu phải mặc, cậu dám làm trái ý anh ấy, cậu không muốn sống nữa sao?"

 

Giang Vọng phát hiện ra, ngay lập tức sắc mặt của anh ta lạnh như băng: "Chẳng phải cô thích tôi sao? Tôi còn là chồng chưa cưới của cô đấy, ba cô không dạy cô phép tắc vợ chồng à? Ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng không làm được, sau này tôi lấy cô thế nào được đây?"

 

"Cô không nghe lời như vậy thì làm sao có thể làm bà chủ của nhà họ Giang được?"

 

Sau khi nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Nhu bên cạnh, cười như không cười: "Vẫn là bạn học Thẩm nghe lời hơn cô nhiều, nếu cô ngoan ngoãn bằng một nửa cô ấy thì tôi đã đồng ý đính hôn với cô từ lâu rồi."

 

Tôi tức đến phát điên, nếu không phải vì có thầy giáo ở đó thì tôi thật sự muốn xông lên tát anh ta hai cái.

 

Tôi nhịn không nổi mà bật lại: "Anh muốn mặc thì tự đi mà mặc, ba tôi chưa từng dạy tôi phải phục tùng một kẻ biến thái, người lấy phụ nữ ra làm trò đùa như anh thì có bản lĩnh gì hả?"

 

Nhưng tôi còn chưa nói dứt câu thì bên tai đã vang lên tiếng còi sắc bén của thầy thể dục.

 

Tiếng còi nhắc chúng tôi chuẩn bị cho bài điền kinh tám trăm mét.

 

Thẩm Tiểu Nhu không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa.

 

Cô ta quay sang thầy thể dục rồi nói: "Thầy ơi, em đau bụng, em có thể nghỉ không chạy được không ạ?"

 

8.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

Mồ hôi nhỏ từng giọt trên trán cô ta, đôi môi bị cô ta cắn đến mức gần như bật máu, khuôn mặt đỏ bừng lên.

 

Đứng dưới ánh nắng mặt trời, Thẩm Tiểu Nhu như một trái đào chín mọng tươi ngon, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ khác biệt.

 

Khi Giang Vọng âm thầm điều khiển từ xa, cơ thể của cô ta cũng khẽ run lên.

 

Đối diện ánh mắt khát khao của Thẩm Tiểu Nhu, giáo viên đang chuẩn bị đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bão bình luận trước mắt điên cuồng hiện lên:

 

[Nữ phụ lại định giở trò nữa rồi đấy, cô ta muốn thấy nữ chính mất mặt nên mới cố ý bắt nữ chính chạy bộ!]

 

[Nữ phụ đúng là đầu đất, lần nào cũng phá hỏng chuyện tốt của nam nữ chính, cái đầu của cô ta chỉ để trang trí à? Còn không bằng lợn nữa!]

 

Tôi chẳng muốn dính líu gì đến chuyện của Thẩm Tiểu Nhu.

 

Tôi lập tức tránh xa cô ta ra, không muốn nhìn vào mắt cô ta nữa.

 

Thế mà ngay lúc cô ta quay đầu thì lại vô tình chạm ánh mắt với tiểu tùy tùng của tôi là Tô Đào.

 

Tô Đào có xuất thân nghèo khó nhưng tính tình chịu khó nhẫn nại.

 

Lần nào tôi cũng đặc biệt quan tâm đến cô ấy nên cô ấy cũng sẵn lòng giúp tôi làm vài việc nhỏ.

 

Ví dụ như lần này, bỗng nhiên Tô Đào giống như được khai mở trí khôn.

 

"Dù sao đây cũng là lần kiểm tra thể chất cuối cùng trước kỳ thi đại học, còn phải báo cáo dữ liệu lên hệ thống nữa, ai cũng phải tham gia, Tiểu Nhu, cậu không tham gia thì không ổn đâu?"

 

Cô ấy vươn tay kéo lấy cánh tay của Thẩm Tiểu Nhu: "Tiểu Nhu, để mình đỡ cậu chạy nhé, nếu cậu thấy khó chịu thì mình có thể chờ giữa đường, dù sao chúng ta cũng là bạn học mà, giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên thôi."

 

Đôi mắt của Thẩm Tiểu Nhu đỏ hoe, cô ta gấp gáp muốn từ chối.

 

Nhưng bị thầy thể dục quyết đoán lên tiếng: "Được rồi, tôi rất thích tinh thần thể thao thế này, thi đấu chỉ là thứ yếu, tình bạn mới là quan trọng nhất."

 

Bão bình luận ở trước mắt đã mắng chửi om sòm rồi:

 

[Đều là chủ ý của nữ phụ cả, ai mà không biết Tô Đào là tiểu tùy tùng của nữ phụ chứ.]

 

[Không thấy em gái bảo bối sắp khóc đến nơi rồi sao! Đừng ai cản tôi, để tôi xuyên sách g.i.ế.c nữ phụ cho hả giận đi!]

 

[Bảo bối đừng sợ! Đồ chơi nhỏ này là nam chính chọn riêng cho cô đấy, tuyệt đối sẽ không để cô bị lộ trước mặt mọi người đâu! Đừng lo, nam chính sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.]

 

Khi bắt đầu chạy tám trăm mét, Thẩm Tiểu Nhu đã sắp khóc rồi.

 

Cô ta không dám chạy nhanh, cô ta sợ nếu lỡ sơ suất sẽ xảy ra sự cố.

 

Cô ta chạy rất chậm, cũng không có ai đợi cô ta.

 

Dần dà mọi người đều vòng qua cô ta một vòng rồi lại một vòng.

 

Khi tất cả mọi người đã hoàn thành phần chạy của mình rồi mà Thẩm Tiểu Nhu vẫn còn đang chạy vòng cuối.

 

Cô ta thở nhẹ, cơ thể không kìm được mà run rẩy, đôi chân mềm nhũn.

 

Thế nhưng Giang Vọng vẫn chưa thỏa mãn, tàn nhẫn đến tột cùng.

 

Anh ta âm thầm điều khiển tất cả khiến Thẩm Tiểu Nhu phải bật khóc.

 

Người vây xem lúc càng nhiều thì Thẩm Tiểu Nhu càng thêm hoảng loạn.

 

Cô ta lau nước mắt, nhục nhã cúi đầu.

 

Bên tai vang lên tiếng cười cợt vô tư của các nam sinh: "Không hổ danh là hoa khôi của trường, đến chạy bộ mà cũng quyến rũ như thế, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người chạy bộ uốn éo như thế đấy."