"Anh Vọng, mắt nhìn của anh chuẩn thật, sau này nếu anh không thích hoa khôi nữa thì giới thiệu cho tôi nhé!"
"Anh Vọng, anh không thấy Thẩm Tiểu Nhu có gì đó sai sai sao?"
Thẩm Tiểu Nhu dừng lại giữa sân, cô ta không dám bước thêm một bước nào nữa.
Cô ta hoảng loạn nhìn mọi người, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Cô ta không dám đi tiếp, một bước cũng không dám tiến lên.
Bão bình luận hiện lên thông báo:
[Đồ chơi của nữ chính sắp rơi ra rồi sao? Trời ạ! Dây sắp tuột ra thật rồi kìa!]
[Đừng vội! Phía trước còn có tình tiết cao trào, sở thích kỳ quái của anh Vọng là tạo cảm giác cấp bách cho cô ấy, như thế thì càng ngày cô ấy sẽ càng nghe lời hơn.]
[Đồ chơi gì mà đỉnh thế nhỉ, đến chạy bộ cũng không rơi luôn! Quỳ xin link đi, thế mà lại dùng tốt như vậy!]
Tiếng còi của thầy giáo vang lên thúc giục cô ta chạy nốt nửa vòng còn lại.
Thẩm Tiểu Nhu sốt ruột đến đổ mồ hôi, cơ thể dần mềm nhũn và nóng ran.
Cô ta nhìn về phía Giang Vọng như đang cầu cứu, giống như anh ta chính là vị cứu tinh duy nhất của cô ta.
Hình như Giang Vọng đang chờ khoảnh khắc này.
Cuối cùng anh ta làm như đang ban ân huệ mà bước đến trước mặt cô ta.
Anh ta bế ngang người cô ta lên, bế cô ta bỏ đi trước ánh mắt của bao nhiêu người.
Cả sân tập hò reo phấn khích.
Thế nhưng giữa những tiếng "Anh Vọng đỉnh thật" thì chỉ có tiếng khóc của Thẩm Tiểu Nhu là bị chôn vùi.
9.
Trước mắt, bão bình luận điên cuồng rắc đường:
[Tôi yêu nam chính c.h.ế.t mất rồi, lần này thật sự nữ chính động lòng rồi.]
[Ai có thể hiểu chứ, cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này, dù có xem bao nhiêu lần cũng không chán đúng không?]
[Yêu nhau thì có thể vượt qua mọi khó khăn, nam chính chính là người cứu rỗi của nữ chính.]
Bây giờ tôi chỉ muốn tự móc mắt mình ra, liều mạng với đám giả tạo này!
Chuyện này có phải là chuyện mà người bình thường làm ra không hả?
Không có đường thì cũng phải gượng ép cho ngọt ngào à?
Sau khi kết thúc bài kiểm tra thể chất, tôi lại trở về cuộc sống học đường bình thường của mình.
Từ hôm đó trở đi, Thẩm Tiểu Nhu không còn làm ra chuyện gì phản nhân loại nữa.
Cho đến nửa tháng sau, danh sách được đặc cách tuyển thẳng đã được công bố.
Giang Vọng là người đầu tiên biết chuyện này.
Anh ta lập tức nói cho Thẩm Tiểu Nhu biết.
Nghe như thế, Thẩm Tiểu Nhu tràn đầy mong đợi nhìn anh ta.
Giang Vọng cười khẩy: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, người được tuyển thẳng có phải em đâu."
"Phó Lê là người được tuyển thẳng vào Thanh Bắc."
Ánh mắt của Thẩm Tiểu Nhu tối sầm, vành mắt của cô ta đỏ lên, nước mắt trào dâng không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta khẽ nấc lên, khóc đến mức cả người run rẩy.
Giang Vọng mất kiên nhẫn nên bóp cằm cô ta, nhìn chầm chầm vào khuôn mặt đẫm lệ của cô ta: "Khóc cái gì hả? Chỉ cần em muốn, tôi có cách đổi tên người được chọn thành tên của em, ba của tôi là bạn tốt của hiệu trưởng, chỉ là một suất tuyển thẳng thôi mà, dễ như trở bàn tay."
"Thật không?"
Thẩm Tiểu Nhu kích động nắm lấy tay anh ta.
Giang Vọng mỉm cười ác ý: "Thật, nhưng em phải nghe lời tôi, lấy thứ đó để đổi."
Anh ta ghé sát tai Thẩm Tiểu Nhu thì thầm hai câu.
Vành tai của cô ta đỏ lên như sắp nhỏ ra máu, cô ta ngượng ngùng cắn môi.
"Lúc lên bục phát biểu, cả trường đều nhìn em, nếu như bị phát hiện thì sao?"
Giang Vọng cười thản nhiên: "Sợ gì chứ? Hai lần trước còn không bị phát hiện mà, lần này cũng không sao đâu."
Cuối cùng, Thẩm Tiểu Nhu ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Khi giáo viên chủ nhiệm nói đã có danh sách, lòng tôi thấp thỏm không yên.
Dù tôi đã làm hết các câu trong bài thi, cũng đã kiểm tra đi kiểm tra lại hai lượt, cả những chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ sót.
Nhưng đây là suất tuyển thẳng vào Thanh Bắc nên tôi không dám sơ suất.
Lần này, tôi quyết tâm phải lấy được suất tuyển thẳng này.
Thế mà nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô giáo, tôi đọc được ba chữ từ miệng cô.
Ba chữ…
"Chúc mừng Thẩm Tiểu Nhu!"
Thẩm Tiểu Nhu kích động đứng bật dậy, nước mắt lưng tròng.
Cô ta không dám tin hỏi lại giáo viên: "Cô ơi, là em sao ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm đầy ân cần vỗ vai cô ta: "Bạn học Thẩm Tiểu Nhu, chúc mừng em được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Bắc."
Tiếng vỗ tay không dứt dìm c.h.ế.t toàn bộ ý chí chiến đấu của tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Thẩm Tiểu Nhu, ánh mắt của cô ta kiêu hãnh đầy tự tin.
Tôi cúi đầu đón lấy những lời giễu cợt tàn nhẫn từ bão bình luận.
[Cười c.h.ế.t mất thôi, nữ phụ còn mơ mộng thay đổi được cốt truyện à? Cho dù có làm hết tất cả các câu hỏi trong bài thi thì sao, kiểm tra tới kiểm tra lui cũng vô ích thôi! Vẫn không thể vượt qua bảo bối của chúng ta được.]
[Thi là so điểm đúng chứ không phải đếm chữ, viết cho nhiều cũng công cốc mà thôi.]
[Bảo bối giỏi quá, là Thanh Bắc đó nha! Nữ phụ muốn vào cũng không vào được.]
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Lẽ nào không thể thay đổi cốt truyện thật sao?
Cho dù tôi đã cố hết sức làm xong toàn bộ đề thi mà vẫn không thể thay đổi được gì!
Cô ta là nữ chính trong sách, cho dù có xuất thân bi thảm thì ánh hào quang vẫn sẽ bao phủ lấy cô ta.
Giữa những lời chúc mừng, Thẩm Tiểu Nhu dần xây dựng được lòng tin.
Cô ta kiêu hãnh bước đến trước mặt tôi: "Phó Lê, suất tuyển thẳng chỉ có thể là của tôi, dù cậu có cố gắng thế nào cũng vô ích thôi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, xưa nay vốn luôn rụt rè đáng yêu, bây giờ lại tràn đầy rạng rỡ và ngạo nghễ.
Cô ta nhếch môi cười, lời nói tràn đầy tự tin: "Thứ hai tuần sau, tôi sẽ đại diện cho học sinh được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Bắc, đứng dưới cờ phát biểu trước toàn thể giáo viên học sinh, nhưng bút văn của tôi không bằng cậu, lúc đó cậu có thể giúp tôi sửa bản thảo trước không?"