12.
Ban lãnh đạo nhà trường lập đoàn điều tra, kết quả cho thấy quả thật có vấn đề với suất tuyển thẳng.
Họ đã rà soát lại toàn bộ bài thi, phát hiện tôi mới là người có điểm cao nhất, tôi mới người xứng đáng được tuyển thẳng.
Tôi chính thức trở thành học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Bắc.
Còn Thẩm Tiểu Nhu vì chuyện này mà lâm bệnh nặng.
Cô ta bị học sinh trong trường xa lánh, bị dị nghị, sống như cái xác không hồn.
Sau đó, Thẩm Tiểu Nhu dồn toàn bộ mục tiêu vào kỳ thi đại học.
Khi kỳ thi kết thúc, bảng điểm vừa công bố, lập tức Thẩm Tiểu Nhu leo lên sân thượng của trường.
Các thầy cô biết cô ta có quan hệ với Giang Vọng cho nên đã gọi anh ta đến khuyên nhủ.
Còn tôi cũng là người có liên quan nên cũng bị đưa lên sân thượng cùng họ.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Thẩm Tiểu Nhu gầy rộc đi rất nhiều, dáng người mỏng manh giống như chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua là cũng thổi cô ta bay đi.
Ánh mắt tuyệt vọng của cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói ngập đầy oán hận: "Phó Lê, từ trước đến giờ người mà tôi hận nhất chính là cậu!"
"Rõ ràng tôi mới là nữ chính của cuốn sách này, tại sao tất cả hào quang đều rơi lên người cậu? Rõ ràng cậu đã có gia thế tốt như thế rồi mà, tại sao cậu còn phải tranh giành suất tuyển thẳng với tôi hả? Tại sao lại khiến tôi bị Giang Vọng giày vò đến mức này hả?"
"Nếu tôi có gia thế như cậu, có một người cha luôn bảo vệ mình như cậu, tôi cũng có thể nói không với Giang Vọng rồi!"
"Nhưng tôi thì không thể! Tôi chỉ có thể nghe lời anh ta, bị người ta cười nhạo, bị mắng là đê tiện, bị mắng là không biết xấu hổ. Tôi cứ nghĩ chỉ cần thi đỗ là sẽ có cuộc sống tốt hơn, thế mà tôi chỉ đỗ một trường hạng hai! Tại sao chứ? Rõ ràng tôi mới là nữ chính mà!"
Thẩm Tiểu Nhu kích động đến toàn thân đều run rẩy, hai tay che mặt khóc nức nở.
Gần như cô ta đã đi đến bờ vực sụp đổ, cơ thể không ngừng lùi lại phía sau.
"Phó Lê, tôi thật sự hận cậu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Còn cả Giang Vọng nữa, người tôi hận nhất chính là anh! Vốn dĩ tôi không thích mấy chuyện đó! Mỗi lần như thế tôi vừa lo vừa sợ, tôi là con người mà! Một con người sống sờ sờ chứ không phải món đồ chơi mà anh có thể tùy ý điều khiển! Tại sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy?"
Trước những lời gào thét của cô ta, Giang Vọng chỉ cười khinh bỉ: "Thật không hiểu cô đang nói cái gì nữa, cô không vui à? Được lợi rồi mà còn giả vờ thanh cao cái gì, tôi cũng không biết nó sẽ rơi ra ngoài mà!"
Nói xong, Giang Vọng tiến lên một bước, anh ta đưa tay định kéo cô ta lại: "Thôi nào, đừng làm loạn nữa, muốn nhảy thì nhảy đi, không phải cô định lấy chuyện nhảy lầu để ép tôi ở bên cô sao?"
Anh ta tỏ vẻ rất khó xử: "Thôi thì tôi đành miễn cưỡng ở bên cô vậy, chúng ta đính hôn nhé, cần gì phải làm ầm ĩ đến mức này."
Anh ta vừa dứt lời, lập tức Thẩm Tiểu Nhu sụp đổ bật cười.
Tiếng cười của cô ta càng lúc càng lớn, giống như vừa khóc vừa cười, cả người như rơi vào trạng thái điên loạn.
Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Vọng, thì thầm như ma quỷ: "Nếu anh đã thích tôi đến thế, vậy thì chúng ta cùng xuống địa ngục làm uyên ương vong mạng nhé."
Dứt lời, cô ta bất ngờ kéo mạnh Giang Vọng lại, ôm lấy anh ta rồi lao mình xuống lầu với tốc độ khiến mọi người không kịp trở tay.
Chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên.
Toàn thân tôi run lên, tôi không dám nhìn cảnh tượng m.á.u thịt lẫn lộn phía dưới kia.
Thẩm Tiểu Nhu và Giang Vọng, cả hai đều nhảy lầu tự sát.
Từ sau cái c.h.ế.t của họ, những bão bình luận trước mắt tôi cũng biến mất.
Tôi quay lại với cuộc sống bình thường của mình.
Những ngày học ở Thanh Bắc vừa bận rộn vừa phong phú.
Tôi có một cuộc sống độc lập, không còn bị kịch bản chi phối nữa, không còn bị ép phải trở thành nữ phụ pháo hôi nữa.
Cuối cùng tôi đã trở thành nữ chính trong chính cuộc đời của mình rồi.
(Hoàn toàn văn)