Cái Kết Của Kẻ Phản Bội

Chương 4



Nhìn xong, gương mặt cô ấy trở nên nghiêm trọng:

 

“Đủ rồi. Cô Tô, cô có chắc muốn làm vậy không? Một khi công khai, anh ta sẽ hoàn toàn mất hết đường lui.”

 

“Tôi chắc chắn.” Giọng tôi kiên quyết.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Anh ta đã dám làm, thì phải dám gánh chịu hậu quả.

 

Cố Diễn bị tôi gọi thẳng đến ngay trước cửa Cục Dân chính.

 

Nghe điện thoại, giọng anh ta vẫn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

 

Đến khi nhìn thấy luật sư Trương đứng cạnh tôi, sắc mặt anh ta mới hoàn toàn sầm lại.

 

“Tô Nhiễm, em làm thật sao?”

 

Ngón tay anh ta siết chặt lấy huy hiệu cảnh sát, trắng bệch cả khớp.

 

Cổ áo cảnh phục cũng bị tức giận đến mức bung hai cúc.

 

“Chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh này, em muốn hủy hoại cả đời tôi?”

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân lén lút.

 

Lâm Nguyệt không biết từ khi nào đã theo đến.

 

Trong tay ôm một chiếc bình giữ nhiệt, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt lập tức đỏ hoe:

 

“Anh Diễn… có phải em không nên đến không…”

 

Cố Diễn lập tức quay lại, đỡ lấy vai cô ta, giọng dịu hẳn xuống:

 

“Không liên quan đến em, em tránh sang một bên đi.”

 

Cái dáng vẻ che chở ấy như một thanh sắt nung đỏ, áp thẳng vào ngực, nóng bỏng đến rát buốt.

 

Tôi lấy trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã in sẵn, “bốp” một tiếng ném thẳng lên bàn đá bên cạnh:

 

“Ký đi.”

 

Bốn chữ in đậm “ra đi tay trắng” trên trang giấy chói mắt vô cùng.

 

Cố Diễn đảo mắt nhìn qua, rồi bỗng bật cười.

 

Nụ cười đầy khinh miệt:

 

“Tô Nhiễm, đừng quên, căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi.”

 

“Tài sản trước hôn nhân?”

 

Tôi mở điện thoại, chiếu thẳng đoạn video từ camera trong nhà, giọng không cao nhưng rõ ràng từng chữ:

 

“Vậy còn cái này? Anh đưa cô ta vào phòng ngủ của chúng ta, lúc ấy sao không nhớ đây là nhà của tôi?”

 

Trong video, hình ảnh Lâm Nguyệt mặc chiếc váy ngủ lụa của tôi thoáng lướt qua.

 

Mặt cô ta đỏ bừng, vội nắm lấy tay áo Cố Diễn, nghẹn ngào:

 

“Anh Diễn, em không cố ý… là anh nói chị ấy sẽ không để ý…”

 

“Câm miệng!”

 

Cố Diễn quát lớn, gân xanh trên thái dương giật mạnh.

 

“Tô Nhiễm, rốt cuộc em muốn thế nào?!”

 

“Tôi muốn anh hiểu rõ một điều.”

 

Tôi bước lên một bước, ánh mắt đối diện thẳng với anh.

 

“Bộ cảnh phục anh mặc, cái bát cơm sắt anh nâng niu, những danh hiệu anh có trong cục — tất cả đều là tôi cùng anh chịu đựng, cùng anh vượt qua mà có. Năm đầu tiên anh mới vào đội, đi phục kích bắt bọn buôn ma túy, là ai giữa mùa đông giá rét mang canh nóng đến cho anh, suýt nữa bị xe tông?”

 

“Khi anh viết bản phát biểu để nhận danh hiệu cá nhân tiên tiến, ai là người chỉnh sửa giúp anh đến tận ba giờ sáng? Cố Diễn, anh thử đặt tay lên tim mà nói, những năm qua… tôi đã có chỗ nào có lỗi với anh chưa?”

 

Anh ta bị tôi hỏi đến nghẹn lời, yết hầu giật mấy cái, rồi bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi:

 

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đừng ly hôn được không? Anh sẽ cắt đứt với cô ta, anh…”

 

“Muộn rồi.”

 

Tôi hất tay anh ta ra, đầu ngón tay run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Khi anh đưa sợi dây đỏ của tôi cho cô ta, mọi thứ đã muộn rồi.”

 

Lúc này Lâm Nguyệt đột nhiên bước lên, nước mắt vẫn lăn dài trên mặt, nhưng trong mắt lại lóe lên sự bướng bỉnh:

 

“Chị dâu, chị không thể ép anh Diễn như vậy! Anh ấy làm tất cả là vì em…”

 

“Vì cô?” Tôi bật cười lạnh, giật lấy tập hồ sơ khác từ tay luật sư Trương, ném thẳng vào trước mặt cô ta.

 

“Vì cô mà rút tiền tiết kiệm chung của vợ chồng tôi để thuê căn hộ? Vì cô mà lén lút cùng nhau ăn kỷ niệm vào ngày đặc biệt? Lâm Nguyệt, cha mẹ cô mất sớm không ai dạy, hôm nay tôi dạy cô một câu — chồng người khác, không được cướp đâu!”

 

Sắc mặt cô ta trắng bệch, bỗng ôm bụng khom xuống, giọng run run:

 

“Anh Diễn… bụng em đau…”

 

Cố Diễn lập tức bị kéo theo, bế thốc cô ta lên chạy ra đường:

 

“Nhiễm Nhiễm, coi như anh cầu xin em, để anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước…”

 

“Đứng lại!” Tôi quát lớn, ngón tay chỉ thẳng vào cổ tay Lâm Nguyệt.

 

“Tháo sợi dây đỏ của tôi xuống!”

 

Ánh mặt trời chiếu xuống, sợi dây đỏ loang loáng đến chói mắt.

 

Cố Diễn sững lại trong giây lát.

 

Lâm Nguyệt òa khóc:

 

“Đây là anh Diễn tự nguyện đưa cho em! Anh ấy nói từ lâu đã không muốn giữ đồ của chị nữa!”

 

Câu nói ấy như một nhát dao, gọn gàng đ.â.m trúng nơi mềm yếu nhất trong tim tôi.

 

Tôi nhìn bóng lưng Cố Diễn, bỗng thấy xa lạ đến lạ lùng.

 

Người đàn ông từng nâng niu sợi dây đỏ ấy, nói sẽ đeo cả đời để bảo vệ tôi… sao lại thành ra thế này?

 

Cuối cùng, Cố Diễn vẫn bế Lâm Nguyệt lên một chiếc taxi.

 

Chiếc xe lao đi, anh ta thậm chí không thèm ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.

 

Luật sư Trương khẽ thở dài:

 

“Có cần nộp đơn xin bảo toàn tài sản không?”

 

Tôi dõi theo chiếc taxi dần biến mất, chậm rãi lắc đầu:

 

“Không cần. Thứ tôi muốn không phải tiền. Tôi muốn anh ta hiểu — phản bội, thì phải trả giá.”

 

Ba ngày sau, Cố Diễn chủ động liên lạc với tôi, hẹn gặp ở quán cà phê.

 

Anh ta trông tiều tụy đi nhiều, hốc mắt đỏ ngầu, cằm lún phún râu, dáng vẻ chẳng còn phong độ như trước.

 

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta nói chuyện đi.”

 

Anh ta đẩy sang một chiếc thẻ ngân hàng.

 

“Trong này có năm mươi vạn, em cứ cầm trước. Chuyện ly hôn… có thể hoãn lại không?”

 

Tôi không thèm động vào tấm thẻ.

 

“Lâm Nguyệt thế nào rồi?”

 

Ánh mắt anh ta lóe lên, né tránh:

 

“Không sao… chỉ là xúc động quá…”

 

“Chắc là động thai nhỉ?” Tôi nâng tách cà phê, ngón tay lạnh ngắt.

 

“Thẩm Dao đã tra được, tuần trước cô ta đi bệnh viện khám thai.”

 

Mặt Cố Diễn lập tức cứng đờ, như bị ai giáng thẳng một cú đấm.

 

Một lúc sau, anh ta mới nghèn nghẹn nói:

 

“Nhiễm Nhiễm, anh biết anh có lỗi. Nhưng đứa bé là vô tội…”

 

“Đứa bé?” Tôi bật cười, mà nước mắt suýt nữa trào ra.

 

“Vậy tôi thì sao? Năm năm của tôi tính là gì? Cố Diễn, nói cho tôi biết, khi anh dẫn cô ta về nhà, khi hai người nằm trên chiếc giường của chúng ta — có giây phút nào anh nhớ đến tôi không?”