Anh ta cúi gằm đầu, hai tay luồn vào tóc, giọng khàn khàn:
“Hôm đó… anh uống say…”
“Say?” Tôi bật dậy, tách cà phê bị hất rơi xuống đất, vỡ tan tành, mảnh vụn b.ắ.n tung tóe.
“Anh gạt quỷ thì được! Camera ghi lại rõ rành rành, anh tỉnh táo hơn ai hết! Lúc ôm nó, anh cười vui vẻ đến mức nào anh quên rồi sao?!”
Người xung quanh bắt đầu nhìn sang, ánh mắt soi mói đầy quái gở.
Mặt Cố Diễn khi xanh khi trắng, khó coi đến cực điểm.
Anh ta bất ngờ siết chặt cổ tay tôi, lực đạo đau đến nỗi tưởng như muốn nghiền nát xương:
“Tô Nhiễm! Em nhất định phải làm ầm ĩ cho cả thiên hạ biết sao? Em không sợ hủy hoại cả đời anh à?”
“Hủy hoại anh?” Tôi hất mạnh tay anh ra, giọng lạnh lẽo như dao.
“Là chính anh đang tự hủy hoại mình! Cố Diễn, anh nghĩ mặc cảnh phục là cao quý lắm sao? Anh ngoại tình trong hôn nhân, lại lạm dụng chức quyền để lo cho tình nhân. Nếu tất cả chuyện này mà đưa thẳng đến cục, anh nghĩ mình còn có thể đứng vững bước ra khỏi cổng công an nữa không?”
Đồng tử của Cố Diễn bỗng co rút, nhìn tôi như thể lần đầu tiên gặp:
“Em… em định làm gì?”
“Tôi chẳng định làm gì cả.”
Tôi lấy trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã có chữ ký của tôi, đặt thẳng trước mặt anh ta.
“Tôi chỉ muốn anh ký vào đây. Ký rồi, đôi bên coi như kết thúc êm đẹp. Không ký… thì ngày mai toàn bộ chứng cứ sẽ nằm trên bàn Giám đốc của anh.”
Ánh mắt Cố Diễn dán chặt vào tôi, trong đó có kinh ngạc, có phẫn nộ, còn xen cả sự không thể tin.
Rất lâu sau, anh ta bỗng cười khẩy, nụ cười mang theo vị đắng chát tự giễu:
“Sao trước giờ tôi không nhận ra… em lại tàn nhẫn đến thế?”
“Là anh ép tôi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ dằn xuống.
“Cố Diễn, chính anh đã đẩy tôi đến bước này.”
Anh ta cầm bút, nhưng bàn tay run bần bật.
Nét mực nhòe trên giấy, loang thành một vết đen xấu xí, như vết sẹo chẳng thể xóa nhoà.
Ngay lúc đầu bút sắp chạm đến chỗ ký tên, cửa quán cà phê bất ngờ bật mở.
Lâm Nguyệt bước vào.
Cô ta mặc váy rộng thùng thình, bụng đã hơi nhô, trong tay ôm một túi hồ sơ, đi thẳng đến bàn chúng tôi.
“Anh Diễn, đừng ký!”
Cô ta ném mạnh túi hồ sơ xuống bàn, ảnh rơi tung tóe ra khắp nơi — toàn là hình tôi chụp chung với Thẩm Dao.
“Cô ta đã thông đồng với người phụ nữ này từ lâu rồi! Mục đích của cô ta là khiến anh thân bại danh liệt!”
Tôi nhìn đống ảnh, chỉ thấy buồn cười đến chua chát.
Ánh mắt Cố Diễn lướt qua từng tấm, gương mặt ngày càng khó coi.
“Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc chuyện này là sao?” Giọng anh ta khàn khàn, còn vương chút hy vọng cuối cùng.
Lâm Nguyệt đột ngột nhào tới giật túi xách của tôi:
“Trong đó còn nhiều chứng cứ khác! Tôi đã thấy rồi!”
Tôi né sang một bên, túi rơi xuống đất, đồ đạc văng tứ tung.
Ngoài ví và điện thoại, còn lăn ra một chiếc hộp trang sức nhỏ.
Ánh mắt Cố Diễn lập tức dừng lại trên đó, ngẩn ngơ.
Đó là chiếc hộp đựng nhẫn cầu hôn anh ta từng tặng tôi — bên trong trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhẫn đâu rồi?” Giọng anh ta run run.
“Vứt rồi.” Tôi cúi xuống nhặt đồ, giọng thản nhiên.
“Tháng trước dọn dẹp, thấy vướng mắt, liền quẳng vào thùng rác.”
Chiếc nhẫn ấy, tôi từng coi như báu vật, đi ngủ cũng không rời.
Cho đến khi nhìn thấy bản sao kê của anh ta và Lâm Nguyệt khi vào khách sạn cùng những đoạn camera, tôi mới hiểu ra — có những thứ, sớm muộn cũng nên ném đi.
Đồng tử của Cố Diễn co rút dữ dội, như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy tim anh ta.
Ánh mắt dán chặt vào chiếc hộp đựng nhẫn trống rỗng, yết hầu giật lên mấy lần mới thốt ra được một câu:
“Em… em nói gì?”
“Tôi nói, tôi vứt rồi.”
Tôi gom đồ rơi vãi cho vào túi, kéo khóa “cạch” một tiếng rõ ràng.
“Giống như tôi đã vứt hết những lời hứa vô nghĩa của anh vậy.”
Lâm Nguyệt đột nhiên hét lên:
“Cô ta gạt anh đấy! Anh Diễn, cô ta cố ý chọc giận anh thôi!”
Cô ta đưa tay kéo tay áo Cố Diễn, nhưng bị anh ta mạnh bạo hất ra.
Ánh mắt Cố Diễn lạnh như một tảng băng, găm chặt vào tôi:
“Tô Nhiễm, em lặp lại lần nữa.”
“Tôi cần phải nhắc lại mấy lần?” Tôi nhếch môi, lạnh lùng.
“Hay là… so với chuyện anh ngoại tình, cái nhẫn đó mới thật sự làm anh đau lòng?”
Anh ta bật dậy, chiếc ghế va chạm vào nền nhà, phát ra tiếng kèn kẹt chói tai.
Mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn, nhưng anh ta chẳng mảy may để ý, chỉ siết chặt nắm tay đến mức khớp xương trắng bệch:
“Em rõ ràng biết cái nhẫn ấy với anh quan trọng đến mức nào…”
“Quan trọng đến mức, lúc anh dẫn đàn bà khác về nhà, cũng chẳng buồn tháo xuống?” Tôi cắt ngang, rút điện thoại mở một đoạn ghi âm.
“Hay để nghe cái này, biết đâu sẽ giúp anh nhớ rõ hơn thứ nào mới đáng gọi là ‘quan trọng’?”
Trong loa, vang lên giọng nũng nịu của Lâm Nguyệt:
“Anh Diễn, cái nhẫn này xấu quá… hay là tháo ra đổi cái mới đi?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngay sau đó là tiếng cười trơn tuột, lả lơi đến xa lạ của Cố Diễn:
“Bảo bối thích gì thì mua cái đó. Cái nhẫn rách nát này, sớm muộn cũng phải thay thôi.”
Đoạn ghi âm dừng lại đột ngột.
Mặt Cố Diễn trong nháy mắt trắng bệch, m.á.u như rút sạch.
Môi anh ta run rẩy, nhưng một chữ cũng nói không thành lời.
Lâm Nguyệt hoảng loạn, lao tới giật lấy điện thoại của tôi:
“Cô ngụy tạo ghi âm! Tô Nhiễm, con đàn bà đê tiện này!”
Tôi né sang bên, cô ta vồ hụt, ngã sấp xuống nền nhà.
Cô ta gào thét, ôm chặt bụng, nước mắt hòa nước mũi giàn giụa:
“Bụng tôi… anh Diễn, con của em…”
Cố Diễn lúc này mới hoàn hồn, cuống quýt cúi xuống định đỡ lấy.
Đúng lúc ấy, vài người mặc đồng phục bất ngờ xông vào quán cà phê, động tác xuất trình giấy tờ gọn gàng dứt khoát:
“Cố Diễn, chúng tôi là Ủy ban Kỷ luật. Có người tố cáo anh lợi dụng chức quyền, nhận lợi ích bất chính. Mời anh theo chúng tôi về phối hợp điều tra.”