Cố Diễn khựng lại, bàn tay dang ra ôm Lâm Nguyệt cứng đờ giữa không trung, sắc mặt còn tái hơn cả cô ta đang ngồi dưới đất.
Anh ta đột ngột quay phắt nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng và không thể tin nổi:
“Là… em?”
Tôi chẳng đáp, chỉ đẩy bản thỏa thuận ly hôn đến trước mặt.
Ánh nắng hắt qua tấm kính, rọi thẳng xuống mấy chữ “ra đi tay trắng” chói lòa như dao.
Người của Ủy ban Kỷ luật đã bước đến bàn, một đồng chí lớn tuổi trầm giọng:
“Đội trưởng Cố, mong anh hợp tác.”
Lâm Nguyệt bỗng bật dậy, run rẩy chỉ tay vào tôi, gào khàn cả giọng:
“Là cô ta hại anh! Anh Diễn, tất cả là trò của người đàn bà này!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Không ai thèm để ý đến tiếng la hét điên dại đó.
Khi bị áp giải đi, ánh mắt Cố Diễn vẫn ghim chặt vào tôi, như muốn khoan một lỗ trên da thịt tôi.
Đến cửa, anh ta bỗng dừng lại, giọng khản đặc:
“Tô Nhiễm… em sẽ hối hận.”
Tôi dõi theo anh ta bị đưa lên xe cảnh sát, đèn chớp xoay lóa mắt.
Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Thẩm Dao:
[Trong chứng cứ gửi đi còn có hóa đơn mua đồ xa xỉ bằng thẻ của Cố Diễn, và cả đoạn chat Lâm Nguyệt khoe được cảnh sát bao nuôi. Đủ lực chưa?]
Tôi nhắn lại một icon [OK], rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe cảnh sát rời đi, Lâm Nguyệt vẫn đứng c.h.ế.t lặng trước cửa quán cà phê.
Cô ta dõi theo bóng xe khuất dần, trên cổ tay sợi dây đỏ lắc lư trong gió, giống hệt một con rắn hấp hối.
…
Ba ngày sau, tin Cố Diễn bị đình chỉ công tác lan khắp toàn cục.
Nghe nói trong phòng thẩm vấn, anh ta cắn răng khăng khăng rằng mình bị tôi hãm hại.
Nhưng đến khi Ủy ban Kỷ luật đưa ra bằng chứng chuyển khoản cho Lâm Nguyệt cùng hàng loạt hóa đơn thuê phòng, anh ta mới hoàn toàn câm lặng.
Kịch tính hơn nữa, kết quả khám thai của Lâm Nguyệt cũng bị phanh phui.
Cô ta căn bản chưa từng mang thai, cái gọi là “đau bụng” chỉ là diễn kịch.
Người ta còn đến viện phúc lợi điều tra.
Thì ra cô ta sớm đã đủ tuổi trưởng thành, không chỉ làm giả tuổi tác để nhận trợ cấp, mà còn cùng lúc mập mờ với nhiều gã đàn ông khác.
Nghe tin ấy, Cố Diễn trong trại tạm giam phát điên, lấy đầu lao vào tường, trán nứt toác, m.á.u tuôn xối xả.
Trên đường đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn, luật sư Trương kể lại cho tôi, rồi khẽ thở dài:
“Xem như ác giả ác báo.”
Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa kính lướt qua, trong lòng bỗng rỗng tuếch.
Không hẳn là hả hê, cũng chẳng còn đau đớn, chỉ giống như một cơn mưa dai dẳng suốt năm năm — cuối cùng cũng tạnh.
Trước cổng Cục Dân chính, tôi lại gặp Cố Diễn.
Anh ta mặc áo tù nhân, tay bị còng, có hai cảnh sát áp giải.
Mái tóc đã bị cạo ngắn, mặt còn vết bầm chưa tan, ánh mắt vẩn đục như bãi bùn.
Khi ký tên, bàn tay run đến mức mấy lần đ.â.m bút thủng cả giấy.
Ký xong, anh ta đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, giọng khàn khàn như sắt gỉ:
“Nhiễm Nhiễm… sợi dây đỏ…”
“Vứt rồi.” Tôi đẩy bản thỏa thuận ly hôn đã ký về phía anh ta, giọng lạnh băng.
“Cũng như anh — không còn giá trị gì nữa.”
Môi anh ta run run, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng cảnh sát đã cắt ngang:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đi thôi, Cố Diễn.”
Bị áp giải đi, anh ta bất ngờ quay đầu nhìn lại tôi.
Ánh mắt ấy có hối hận, có phẫn hận, còn mang theo chút cảm xúc phức tạp khó gọi tên.
Nhưng tôi đã chẳng còn bận tâm nữa.
Bước ra khỏi Cục Dân chính, ánh nắng chói lòa khiến mắt tôi hơi cay.
Tôi rút điện thoại, nhắn cho Thẩm Dao:
[Xong rồi, ra uống rượu đi.]
Cô ấy nhắn lại ngay:
[Gửi địa chỉ, tiện thể cho cậu một bất ngờ.]
Nửa tiếng sau, trong phòng riêng của quán bar, Thẩm Dao đẩy về phía tôi một chiếc hộp trang sức nhỏ:
“Cậu mở thử xem.”
Tôi nghi hoặc mở ra — bên trong là một sợi dây tay màu đỏ, cách đan giống hệt cái tôi từng đan cho Cố Diễn, chỉ khác là trên đó thêm một mặt trăng bạc nhỏ xinh.
“Cái này là…”
“Tớ nhờ người đan lại đấy.” Thẩm Dao nâng ly, cười khẽ.
“Cái cũ đi, cái mới đến. Từ giờ trở đi, Tô Nhiễm chỉ cần cầu bình an cho chính mình thôi.”
Tôi cầm sợi dây, đeo lên cổ tay.
Mặt trăng bạc dưới ánh đèn lấp lánh, đẹp hơn gấp bội cái vòng tay đầy dối trá kia.
“Cạn ly vì quá khứ.” Tôi nâng chén.
“Cạn ly vì tương lai.” Thẩm Dao chạm ly với tôi, rồi thuận miệng bổ sung:
“À, quên nói, vụ án của Cố Diễn còn lôi ra mấy hồ sơ cũ có vấn đề. Có khả năng sẽ bị xét xử lại, đời này chắc chẳng ra được nữa đâu.”
Tôi uống cạn ly rượu.
Vị cay nồng lướt qua cổ họng, nóng rát đến nỗi khiến mắt tôi ươn ướt.
Thì ra, sự báo thù tàn nhẫn nhất… không phải khiến anh ta thân bại danh liệt, mà là để anh ta tự tay hủy hoại cả đời mình.
Ba tháng sau, tôi bán căn nhà từng sống với Cố Diễn, dọn đến một căn hộ nhỏ giữa trung tâm.
Ngày chuyển nhà, Thẩm Dao đến giúp, vô tình lôi từ đáy tủ ra một chiếc hộp phủ đầy bụi.
Bên trong là sợi dây đỏ tôi từng đan cho anh ta, cùng một tờ giấy ố vàng, nét chữ Cố Diễn nguệch ngoạc:
“Dây tay Nhiễm Nhiễm tự đan, phải đeo cả đời, che chở cho cô ấy cả đời.”
Thẩm Dao bĩu môi:
“Vứt đi, nhìn thấy là chướng mắt.”
Tôi nhặt lấy, ngón tay chạm vào lá bùa bình an trên sợi dây, chỉ thấy mỉa mai.
Trên đời này, làm gì có bùa bình an nào có thể bảo vệ ai cả đời?
Cuối cùng, tôi ném cả dây và giấy vào thùng rác.
Khi quay lưng đi, điện thoại reo.
Một tin nhắn từ số lạ, chỉ vỏn vẹn một câu:
[Anh sai rồi, Nhiễm Nhiễm, thật sự sai rồi.]
Tôi lướt mắt qua, thản nhiên xóa đi, rồi cho số đó vào danh sách chặn.
Ngoài cửa sổ, nắng đẹp vô cùng.
Ánh sáng rơi trên sợi dây đỏ mới nơi cổ tay tôi, mặt trăng bạc khẽ lấp lánh, dịu dàng và vững chãi.
Tôi hít sâu một hơi, khóe môi từ từ cong lên.
Từ nay trở đi, núi cao sông dài, một mình tôi cũng đủ để đi đến tận cùng.
Hết.