Cảm Nắng

Chương 102



“Cô định làm gì hắn ta?”

Trần Giang Dã thu tay lại, đứng thẳng dậy.

Tân Nguyệt: "Báo cảnh sát.”

"Vậy tôi về lấy điện thoại."

“Không cần, anh trông chừng hắn ta giúp tôi.”

Trần Giang Dã nghi hoặc: "Cô định làm gì?”

Tân Nguyệt liếc nhìn ra ngoài cửa, trong đêm tối, đôi mắt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia bỗng phản chiếu một vẻ lạnh lẽo sắc lẹm như d.a.o cắt.

“Tôi muốn cho những người đó thấy, Tân Nguyệt tôi không phải chỉ biết ra vẻ.”

Nhìn vẻ mặt của cô, ánh mắt Trần Giang Dã khựng lại.

Ánh mắt anh nhìn cô trong thời gian rất ngắn trở nên nóng rực, như có người thêm một mồi lửa vào đáy mắt anh.

Mà nguyên do của ngọn lửa này, chỉ có thể là bởi vì cô.

Đột nhiên, anh cười rộ lên.

Không hổ là Tân Nguyệt.

Anh ngẩng đầu: "Đi đi, tôi canh chừng cho cô.”

“Ừ.”

Tân Nguyệt cứ vậy mà bước ra ngoài với gương mặt đầy máu.

Chỗ bố cô chơi mạt chược cách đây không xa, ngay bên cạnh đại đội sản xuất.

Mạt chược là một trong số ít hình thức giải trí trong làng này, mỗi ngày đều có không ít người tụ tập ở đó chơi mạt chược suốt đêm, cho dù mất điện cũng không ảnh hưởng, bọn họ lấy đèn pin đội đầu câu cá ra đội rồi tiếp tục chơi mạt chược.

Tân Nguyệt bước đi rất nhanh chừng mười phút đã đến chỗ bọn họ chơi mạt chược.

Cửa đang đóng, nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng, cô đã nghe thấy âm thanh bên trong từ đằng xa.

Cô giơ tay gõ cửa.

Rất nhanh, có người tới mở cửa.

Là ông chủ bán t.h.u.ố.c lá và đồ ăn vặt ở đây.

Ông ấy mở cửa ra, nhìn thấy một khuôn mặt đầy m.á.u thình lình xuất hiện bên ngoài, sợ tới mức liên tục lùi mấy bước.

Những người khác không rõ nguyên do nhìn sang, lập tức cũng đồng loạt hít sâu một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Da Tân Nguyệt trắng, m.á.u trên mặt làm cô trông còn trắng hơn. Cô lại xõa tóc đứng trên con đường tối om, trông vô cùng giống ác quỷ mới từ trong phần mộ bò ra đòi mạng người khác, hơn nữa cặp mắt đen nhánh kia cứ nhìn chằm chằm bọn họ.

Đôi mắt của Tân Nguyệt lướt qua gương mặt của bọn họ, tìm được Tân Long.

Lúc này Tân Long vẫn chưa nhận ra cô, vẻ mặt cũng hoảng sợ, cho đến khi Tân Nguyệt nhìn chằm chằm ông và hô lên:

“Bố.”

Cả người Tân Long run lên, đứng bật dậy: "Tân Nguyệt?!”

Tân Long nhanh chóng lao ra.

“Con... Con làm sao thế này?”

Tân Nguyệt liếc nhìn những người trong phòng, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Có người lợi dụng lúc bố không có nhà để vào nhà chúng ta, con đã c.h.é.m hắn ta một nhát, bố báo cảnh sát đi, không thì hắn ta sẽ c.h.ế.t đấy."

Tân Long kinh ngạc mở to mắt, vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng bởi vì khiếp sợ, tay ông phải móc vào túi mấy lần mới cầm chắc được.

Mọi người trong phòng ai cũng đều dựng thẳng tai nghe cô nói, lúc này sắc mặt mỗi người một khác.

Tiếng gọi điện vang lên bên cạnh, Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhắc nhở: "Nói với cảnh sát, người đó cần cấp cứu."

“Được!”

Điện thoại kết nối, Tân Long lập tức thông báo tình hình với cảnh sát, tuy ông sốt ruột, giọng nói cũng đang run rẩy, nhưng ông trình bày rất rõ ràng, bảo bọn họ nhanh chóng đưa bác sĩ tới đây.

Lúc Tân Long nói chuyện với cảnh sát, người trong phòng đã bắt đầu xì xào bàn tán, mà khi Tân Nguyệt quét mắt qua, bọn họ lại lập tức ngậm chặt miệng.

Chờ Tân Long nói chuyện với cảnh sát xong, ông vội vàng kéo Tân Nguyệt về, người trong phòng cũng không chơi mạt chược nữa, ùa đi theo.

Tân Long không cho đám người tọc mạch này vào trong sân, nhốt bọn họ ở ngoài cửa.

Sau khi đi vào, Tân Long nhìn thấy Trần Giang Dã đứng tựa vào cửa phòng Tân Nguyệt, vẻ mặt ông sửng sốt: "Tiểu Dã? Sao cháu lại ở đây?”

Trần Giang Dã: "Cháu nghe thấy âm thanh bên này nên tới, Tân Nguyệt bảo cháu trông chừng hắn ta."

“Làm phiền cháu rồi.”

Tân Long vỗ vai anh, lướt qua anh vào trong.

Lúc này, Điền Hạo nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không còn sức để lầm bầm.

Trên đường trở về, Tân Nguyệt đã kể cho Tân Long nghe việc cô đã bôi tro thực vật lên vết thương của Điền Hạo, bây giờ họ cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ cảnh sát tới.

Nơi này quá xa xôi, khi cảnh sát tới, trời đã sáng. Người nhiều chuyện đứng hóng hớt bên ngoài càng lúc càng nhiều, vây kín ba lớp người đứng trong sân nhỏ và ba lớp bên ngoài nhà Tân Nguyệt.

Nếu không có mảnh kính vỡ trên tường sân nhà Tân Nguyệt, có lẽ những người đó đã trèo lên tường ngồi xem.

Có người muốn đến lầu hai nhà thím Vương xem, nhưng thím Vương không cho, hai vợ chồng cũng từ lầu hai đi xuống, khóa cửa lại.