Người hóng chuyện bên ngoài tỏ vẻ hiếu kỳ, đoán mò người bị Tân Nguyệt c.h.é.m một nhát là ai, nhiều người còn nói Tân Nguyệt lại bị cưỡng gian, lời lẽ mỗi lúc một khó nghe:
“Không phải là lão Từ độc thân đó chứ, tôi thấy ông ta không tới.”
"Nói không chừng chính là ông ta, tôi nghe ông ta nói với một nhóm ông lớn cái gì mà mười năm không lỗ, thật con mẹ nó ghê tởm."
"Theo tôi thấy, có khi không phải người đó trèo vào được đâu, mà là Tân Nguyệt dẫn về nhà, cô ta không mở cửa, thì người đó làm sao vào được?"
“Đức tính của Tân Nguyệt cũng giống mẹ nó, cả hai đều là gái đi.ếm.”
"Tân Nguyệt này thật hung dữ, nói c.h.é.m người là c.h.é.m người, các người không thấy dáng vẻ của nó lúc đến đại đội tìm bố nó đâu, mặt đầy máu, giống như quỷ, khiến người ta sợ c.h.ế.t khiếp!"
Vài đứa trẻ cũng đi cùng người lớn tới đây, hễ ai dẫn theo trẻ con đều bảo con cái nhà mình tránh xa Tân Nguyệt một chút, nói về Tân Nguyệt như thể cô sẽ ăn thịt người.
Trong đám người, chỉ có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn không giống như người đến hóng hớt, vẻ mặt lo sợ bất an.
Đó là dì của Điền Hạo.
Hôm nay vừa nghe tin này, bà ta vội vàng đến phòng Điền Hạo, bên trong đó không có ai.
Bà ta lập tức cảm thấy trong lòng lạnh ngắt.
Điền Hạo là cháu ngoại của bà ta, trong làng này không ai hiểu rõ tính nết của Điền Hạo hơn bà ta. Đứa trẻ này từ nhỏ đã thích trộm cắp, lớn lên lại càng nghiêm trọng, còn cùng gây án với một đám người xấu, đã vào trại cải tạo nhiều lần mà đến c.h.ế.t vẫn không hối cải.
Ngay trong năm nay, nhà nước đã thay đổi bộ luật hình sự liên quan đến tội phạm đột nhập nhà ở, bất kể là đột nhập trộm đồ, cướp bóc hay xâm hại phụ nữ, chỉ cần là đột nhập bất hợp pháp, đương sự có quyền phản kháng vô hạn, bất kể là c.h.ế.t hay bị thương, chỉ cần có thể chứng minh là đột nhập bất hợp pháp thì không cần phải chịu trách nhiệm hình sự.
Mẹ của Điền Hạo sợ hắn ta bị đánh chết, hơn nữa hắn ta đã tròn mười sáu tuổi, nếu tiếp tục trộm cắp sẽ phải ngồi tù, cho nên kỳ nghỉ hè này bà ta mới đưa hắn ta tới cái nơi thôn xa hẻo lánh này, nghĩ ở đây hắn ta không thể ra ngoài lêu lổng cùng đám người đó.
Kết quả không ngờ được, một mình hắn ta lại dám chạy vào nhà người ta, còn có ý đồ xấu nhắm vào con gái nhà người ta!
Sau khi cảnh sát và xe cứu thương tới, Điền Hạo được đưa lên xe cứu thương mang đi trước, Tân Nguyệt thì lên xe cảnh sát đến cục cảnh sát làm thủ tục.
Tân Nguyệt đã rửa sạch m.á.u trên mặt, nhưng lúc cô bước ra ngoài, những người đó nhìn thấy cô vẫn tránh xa, như thể cô mới là người phạm tội.
Nhưng thứ Tân Nguyệt muốn chính là phản ứng này của bọn họ.
Sau khi Tân Nguyệt lên xe cảnh sát, Tân Long và Trần Giang Dã đều tự lái xe máy đi theo xe cảnh sát đến cục cảnh sát làm nhân chứng ghi chép.
Xét thấy Điền Hạo có rất nhiều tiền án, cảnh sát cũng không hỏi Tân Nguyệt quá lâu, chủ yếu là hỏi cô có bị xâm hại hay không và Điền Hạo bị c.h.é.m như thế nào.
Lúc gần rời đi, Tân Nguyệt hỏi cảnh sát: "Hắn ta có thể sẽ bị phán án bao lâu ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh sát trả lời: "Chuyện này chưa nói rõ được, nếu hắn ta khăng khăng nói chỉ vào nhà cháu trộm đồ thì có thể chỉ bị tạm giam hai, ba tháng thôi."
Tân Nguyệt không biểu lộ cảm xúc gì, gật đầu.
Điền Hạo còn chưa kịp thực hiện hành vi dâm ô thì đã bị cô ngăn lại, nên chắc chắn không cấu thành tội dâm ô và cưỡng h**p không thành được, bây giờ có thể nhốt hắn ta vào tù hai tháng cũng đã rất tốt rồi.
Ra khỏi cục cảnh sát đã là một giờ chiều, Tân Long và Trần Giang Dã ngồi bên ngoài chờ cô.
Hôm nay ba người vẫn chưa ăn gì, giờ đã đói đến lả người, tranh thủ thời gian tìm một quán ăn để ngồi xuống.
Để phòng ngừa Trần Giang Dã lại tự tiện trả tiền, vừa gọi đồ ăn xong, Tân Nguyệt lập tức đi thanh toán.
Lúc trở về, Tân Long đã cùng Trần Giang Dã uống trà thay rượu, hai người cụng ly.
“Trà này chẳng có gì thú vị, về nhà chú sẽ kính cháu một ly rượu trắng!”
“Không cần đâu chú.”
"Không được, cháu đã vất vả theo bọn chú từ nửa đêm đến giờ, bất kể thế nào chú cũng phải kính cháu một ly."
“Là chuyện nên làm thôi.”
“Chúng ta đã ăn cơm với nhau lâu như vậy rồi, cháu khách khí với chú làm gì.”
Trần Giang Dã cười: "Vậy về nhà cháu sẽ uống với chú một ly."
Nói xong, hai người lại cụng ly một lần nữa.
Tân Nguyệt liếc hai người họ một cái, âm thầm lắc đầu.
Đã gần hai giờ, trong quán không có khách, đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, ba người bắt đầu ăn.
Lúc này, một cặp mẹ con đi vào, ngồi ở bàn phía sau bọn họ.
Cả mẹ và con đều ăn mặc rất sành điệu, người mẹ vì bảo dưỡng tốt nên không nhìn ra tuổi tác, cô con gái thì vì trang điểm quá đậm nên cũng không nhìn ra tuổi.
Vừa ngồi xuống, người mẹ nói với con gái: "Hai ngày nữa là khai giảng rồi, con mau nhuộm lại tóc cho mẹ.”
Nghe được hai chữ "Khai giảng", lòng Tân Nguyệt chợt run lên.
Động tác gắp thức ăn của Trần Giang Dã cũng dừng lại.