Cảm Nắng

Chương 124



Mùa đông ở huyện Bồ không có sương mù, nhưng bầu trời vẫn xám xịt.

Sự chênh lệch giữa không khí lạnh bên ngoài và nhiệt độ bên trong xe khiến cửa sổ xe phủ một lớp hơi nước sương mờ.

Tân Nguyệt nhìn khung cửa sổ, vô thức giơ tay lên.

Mỗi khi mùa đông đến, điều cô thích nhất khi ngồi trên xe là viết chữ trên lớp sương mờ trên ô cửa sổ.

Hai lần trước ngồi xe, cửa sổ cũng mờ, cô đã viết tên Trần Giang Dã.

Lần này, trong vô thức, cô vẫn viết tên của anh, chỉ là khi vừa viết được nửa chữ "Trần", cô bỗng tỉnh ra, nhanh chóng lau đi, sau đó căng thẳng nhìn về phía người đang gối lên vai cô.

Anh vẫn nhắm mắt, đôi lông mày nhíu chặt không biết đã thả lỏng từ khi nào.

Tân Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay đầu, giơ tay lau sạch lớp sương kia, cảnh vật bên ngoài bị sương mờ bao phủ trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này, xe sắp đi ngang qua một con đường nhỏ, cô nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một chiếc xe máy đột nhiên lao ra từ con đường nhỏ này.

Tiếng còi chói tai lập tức vang lên, tài xế bị chiếc xe máy lao ra làm hoảng sợ, đạp phanh xe và đánh mạnh tay lái. Chiếc xe nghiêng mạnh sang một bên, một số người trực tiếp bị hất ra khỏi chỗ ngồi và ngã xuống lối đi.

Bên cạnh Tân Nguyệt là cửa sổ, cô thấy chiếc xe kia, vô thức đưa tay chống cửa sổ, cho nên không bị đụng vào, nhưng Trần Giang Dã không nhìn thấy, nặng nề ngã lên người cô.

Anh nặng quá, Tân Nguyệt bị anh đè đến mức rên lên một tiếng.

Tân Nguyệt nghe được xương cốt của mình giòn vang, cũng nghe thấy một tiếng “bịch” lớn bên tai, là tay của anh đập vào cửa sổ xe.

Sau đó, Tân Nguyệt cảm nhận được một luồng hơi thở phà lên cổ.

Tim cô đập nhanh hơn.

Tân Nguyệt không biết là do tai nạn xe cộ, hay là do anh tới gần.

Một lát sau, chiếc xe lại nghiêng sang bên kia.

Quán tính làm cho Tân Nguyệt ngả về phía sau, nhưng người phía sau dường như không bị quán tính chi phối, không hề nhúc nhích.

Vì thế, cô đ.â.m mạnh vào anh.

Một giây sau, sườn mặt chạm vào một n** m*m m**, hơi ẩm ướt.

Tân Nguyệt mở to hai mắt, trái tim như đột nhiên ngừng đập trong giây lát, toàn bộ m.á.u trong người như ngừng chảy, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, chỉ có đồng tử rung động kịch liệt.

Người phía sau cúi đầu, thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt.

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

Nụ cười trầm thấp khiến Tân Nguyệt hoàn hồn, lại làm tê dại nửa cơ thể cô.

Cô cắn môi, ảo não nhíu mày, chờ cơn tê dần dần biến mất thì nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, ôm mặt dựa vào cửa sổ bên kia, thu mình lại thành một cục nho nhỏ, để ngăn mình chạm vào anh.

Mặt cô đỏ bừng, chỉ có nơi vô tình bị anh hôn lên còn lưu lại cảm giác mát mẻ từ đôi môi anh.

Trên xe dần dần vang lên những tiếng phàn nàn cùng tức giận mắng chửi, sau đó xe lại khởi hành.

Trần Giang Dã thu bàn tay đang chống trên cửa sổ lại.

Nhìn thấy tay anh rời khỏi tầm nhìn của cô, trái tim Tân Nguyệt cuối cùng cũng đập chậm lại, sau đó không quá nửa giây lại đập nhanh hơn, bởi vì anh lại dựa đầu vào vai cô.

Tân Nguyệt nhíu chặt mày hơn.

Cô không tin anh lại không nhịn được trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn là cố ý.

Cô hít một hơi, di chuyển m.ô.n.g về phía cửa sổ một chút.

“Đừng nhúc nhích.”

Tân Nguyệt không nghe, vẫn di chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi lắc vai trả thù, âm thanh truyền đến từ phía sau không rõ cảm xúc:

“Đã nói đừng nhúc nhích.”

Tân Nguyệt nổi cáu, tức giận nói: "Biết say xe sao không mua kẹo bạc hà?”

Trần Giang Dã không trả lời vì sao không mua, chỉ nói: "Em mua cho tôi."

Tân Nguyệt quay đầu liếc anh một cái, thấy khóe môi anh nhếch lên cười, cô càng tức giận.

“Một cái kẹo bạc hà mà phải để tôi mua cho anh? Anh có bệnh à?”

Trần Giang Dã nhắm mắt lại, giống như còn say xe, nhưng nụ cười bên môi thật sự rất rõ ràng, hoàn toàn không giống một người đang say xe.

Anh lười biếng mở miệng: "Ai bảo em nợ tôi."

Trái tim Tân Nguyệt run lên.

Rồi sau đó, cô siết chặt tay, vẻ mặt như còn có chút tức giận, lại giống như chỉ đang giận dỗi.

Cô đúng là đang giận dỗi, buồn bực nói với anh: "Mua là có thể không nợ anh nữa à?"

Lần này, nụ cười bên môi Trần Giang Dã tắt hẳn.

Anh mở mắt, liếc về phía Tân Nguyệt.

“Em nằm mơ đi.”

Thanh âm của anh không có sự d.a.o động, nhưng đầy lạnh lẽo.

Tân Nguyệt không nói gì nữa.

Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi lại nhắm mắt.

Xe khách lại chạy qua một trạm, cuối cùng cũng vào thành phố.

Bến xe nằm ngay bên ngoài thành phố, bình thường hầu hết khách sẽ không ngồi đến bến, trừ khi còn phải ngồi xe đến nơi khác, còn không gần như bọn họ đều xuống ở bên cạnh trạm xăng.

Lần trước Tân Nguyệt cũng xuống bên cạnh trạm xăng, kết quả bị đám Hạ Mộng Nghiên chặn lại.

Tân Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu nhóm Hạ Mộng Nghiên lại tới, cô sẽ ngồi đến bến xe, đi ra từ cửa sau.

Hôm nay cô không thấy đám Hạ Mộng Nghiên kia, nghĩ rằng xuống đây thì tiện hơn, nơi này dễ bắt taxi hơn một chút. Bến xe huyện Bồ nhỏ, bên ngoài không có chỗ đậu xe cho taxi, phải đi bộ một đoạn mới có xe cho thuê, nếu vào trong bến xe thì phải đi vòng ra một đoạn dài.

“Xuống xe.”

Tân Nguyệt nói với người đang dựa vào vai cô.

Trần Giang Dã mở mắt, chậm rãi đứng dậy.

Chờ cô cầm cặp sách, hai người cùng xuống xe.

Lúc này, một nữ sinh ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh trạm xăng thò đầu ra, sau đó vội vàng nói với người bên trong:

“Tân Nguyệt tới rồi, Tân Nguyệt tới rồi.”

Một đám người lập tức ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chừng mười người, vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi là đã rất nổi bật.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người cầm đầu, vẻ mặt của Tân Nguyệt lập tức trầm xuống.

“Trần Giang Dã.”

Cô bình tĩnh gọi Trần Giang Dã đang chống tay lên đầu gối bên cạnh, vươn tay nắm lấy cổ tay anh.

“Chạy!”

Cô kéo Trần Giang Dã định bỏ chạy, định chạy trước rồi giải thích với anh sau, nhưng lại bị anh kéo lại.