Cảm Nắng

Chương 123



Ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy một vệt màu tối lướt qua con ngươi đang phản chiếu bóng dáng của mình.

Sau đó, giọng nói nặng nề vang lên trong cổ họng anh.

“Tôi muốn em lên giường với tôi.”

Sự xấu xa trong đáy mắt anh có thể thấy rõ được: "Em làm được không?”

Mặc dù đã đoán được anh sẽ nói những lời rất quá quắt, nhưng khi nghe câu này, đáy mắt Tân Nguyệt vẫn chợt bùng lên cơn giận dữ.

“Trần Giang Dã, anh không nói năng đê tiện thì sẽ c.h.ế.t đúng không?”

Tân Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Trần Giang Dã như rất hài lòng với vẻ mặt này của cô, đáy mắt lộ ra chút ý cười.

“Đúng vậy.”

Anh nhướng mày: "Sẽ c.h.ế.t mất.”

Trong phút chốc, Tân Nguyệt sững sờ mất một lúc.

Ký ức bị hai từ này cùng vẻ mặt trêu tức của anh đưa về buổi chiều của ba tháng trước - -

“Anh có thể nhắm mắt lại không?”

“Không thể.”

"Nhắm lại thì c.h.ế.t à?"

“Ừ.”

Anh vẫn là anh.

Ký ức dâng trào, nhấn chìm tất cả cảm xúc hiện tại của cô, cơn giận dữ cứ vậy mà biến mất không có dấu vết.

Cảm nhận được cơn giận đã tiêu tán, Tân Nguyệt nắm chặt hai tay.

Quả nhiên…

Đối mặt với anh, cô chỉ có thể thua.

Trừ phi, anh muốn để cô thắng.

Tân Nguyệt không biết lần này anh trở về, muốn để cô thắng hay thua, cô chỉ biết nếu mình còn giằng co với anh như vậy, có lẽ cô lại phạm phải sai lầm, nói ra những lời không nên nói, hỏi những vấn đề không nên hỏi.

Cô kéo căng cổ, hít một hơi thật sâu.

“Tôi lười nói chuyện với anh.”

Bỏ lại câu này, cô xoay người rời đi, đi rất nhanh.

Cô không biết Trần Giang Dã có theo kịp hay không, cố gắng khống chế bản thân không được quay đầu lại.

Lúc cách bến xe còn mấy chục mét, vừa đúng lúc xe tới, vì thế cô chạy lên, đứng vào phía sau hàng người đang chờ xe và đợi lên xe.

Cô là một trong những người cuối cùng lên xe, trên xe đã không còn chỗ, chỉ còn bốn chỗ trống, trong đó có hai chỗ ngồi song song, ở giữa là lối đi nhỏ, hai chỗ còn lại ở gần cửa sổ, bên cạnh đã có người ngồi.

Tân Nguyệt định ngồi ở vị trí gần cửa sổ cũng gần lối đi nhỏ kia, nhưng cô âm thầm liếc về phía sau một cái, thấy bóng dáng màu đen kia, cuối cùng ngồi bên cạnh một người phụ nữ.

Lúc Trần Giang Dã đi lên, Tân Nguyệt làm bộ như không nhìn thấy anh, quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ dùng khóe mắt chú ý tới anh.

Ba vị trí còn lại đều ở phía sau, Tân Nguyệt lại nhìn thấy anh đi đến chỗ ngồi phía trước cô và không di chuyển nữa.

Cô vẫn cố giả vờ bình tĩnh, và tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy, mặc dù cô biết anh biết thừa là cô đã nhìn thấy mình.

Anh đứng đó không nhúc nhích, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, dường như muốn xem cô có thể giả vờ tới khi nào.

Người trong xe đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá anh, anh không thèm để ý, vẫn chỉ nhìn chằm chằm Tân Nguyệt.

“Chàng trai.”

Dì phụ trách thu tiền gọi anh một tiếng: "Rốt cuộc cậu có đi hay không, muốn đi thì mau ngồi xuống, xe sắp chạy rồi."

“Đi. "Giọng anh lạnh lùng, cứng rắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tân Nguyệt cho rằng cuối cùng anh sẽ đi vào trong, nhưng lại thấy anh móc một xấp tiền trong túi ra, tùy ý rút vài tờ đưa cho người phụ nữ bên cạnh cô.

"Chị gái, đổi chỗ đi."

Người phụ nữ sửng sốt trợn tròn mắt, ai ngờ ngồi xe còn có thể kiếm thêm mấy trăm đồng.

Có tiền không lấy thì phí, người phụ nữ cầm tiền xong thì đứng dậy nhường chỗ, chỉ là đôi khi nhìn Tân Nguyệt một cái, biểu cảm rất là khó diễn tả.

Trần Giang Dã ngồi xuống chỗ của cô ấy.

Lúc này, anh không còn nhìn chằm chằm Tân Nguyệt nữa, chỉ liếc cô một cái, sau đó hừ một tiếng.

“Không biết diễn xuất thì đừng giả mù.”

Tân Nguyệt ngẩn ra, không lên tiếng, vẫn nghiêng đầu về phía cửa sổ.

Trần Giang Dã lại cười hắt một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Lúc này, cửa xe đóng lại, xe khách lắc lư bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Dì thu tiền lần lượt tới thu tiền từ các ghế, sau khi Tân Nguyệt đưa tiền thì quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Thật ra cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Trần Giang Dã, ví dụ như anh trở về từ lúc nào, bao lâu thì đi, nhưng với tâm trạng hiện tại của Trần Giang Dã, cô cảm thấy hỏi cũng vô ích.

Cô có một linh cảm mơ hồ trong lòng, bọn họ còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ nói chuyện.

Suy đoán này không phải là không có cơ sở, người như Trần Giang Dã, nếu trở về chỉ để nhìn cô một cái, nhất định sẽ không để cô nhìn thấy anh.

Không phải cô tự mình đa tình, ngoại trừ anh trở về vì cô, cô thật sự không nghĩ ra anh còn có lý do nào khác.

Hôm nay người trên xe vô cùng yên tĩnh, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ xe khách rầm rầm và tiếng gió bên ngoài.

Chiếc xe lắc lư, không gian chật hẹp sau một đoạn đường trở nên ấm áp, khiến người ta buồn ngủ.

Rất nhiều người dựa vào ghế ngồi nhắm mắt ngủ, Trần Giang Dã cũng nhắm mắt, nhưng không phải anh đang ngủ, khe rãnh giữa lông mày nhíu lại cực sâu.

Trong xe ấm áp, mùi da cũ khó ngửi cùng các loại mùi khó tả cũng bốc lên, tràn ngập khắp mọi nơi trong xe.

Một mùi hương bay tới, Tân Nguyệt âm thầm liếc nhìn người bên cạnh.

Thấy anh nhíu chặt mày, Tân Nguyệt cũng không khỏi nhíu mày theo.

Như nhận ra ánh mắt cô, Trần Giang Dã mở mắt ra.

Tân Nguyệt vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảm thấy hơi nóng, cô cởi khăn quàng cổ ra.

Người bên cạnh động đậy, tiếng ma sát giữa quần áo và ghế vang lên thật lâu, chắc hẳn anh đã thay đổi nhiều tư thế, như thể không thoải mái.

Ánh mắt Tân Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tai vẫn lắng nghe động tĩnh của anh.

Đúng lúc này, cảm giác ngứa ngáy trên cổ xuất hiện, đó là cảm giác bị những sợi tóc ngắn mà cứng cọ nhẹ.

Sau đó, vai cô nặng trĩu, là do đầu anh đè lên.

Tân Nguyệt ngẩn ra.

Ký ức quen thuộc lại một lần nữa hiện lên trong đầu, rồi bị cảm giác ngứa ngáy trên cổ làm gián đoạn.

Tân Nguyệt biết anh không thoải mái, nhưng cô thật sự ngứa, nhịn không được lùi lại phía sau.

“Còn động đậy nữa là tôi nôn lên người em đấy.”

Âm thanh uy h**p của người nào đó truyền đến tai cô.

Má Tân Nguyệt hơi phồng lên.

Người này…

Càng ngày càng khốn nạn hơn.

Cô thầm mắng anh khốn nạn, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời không nhúc nhích nữa.

Xe khách cũ kỹ chạy qua đường núi uốn lượn, qua một trạm lại một trạm, bọn họ vẫn luôn dựa sát vào nhau.