Cảm Nắng

Chương 126



“Trả lời tôi, rốt cuộc vì sao anh lại trở về?”

Tân Nguyệt nhìn anh không chớp mắt, sốt ruột muốn biết đáp án.

Câu trả lời này rất quan trọng với cô.

Nếu là để bảo vệ cô.

Cô không cần.

Cô không muốn anh vì cô mà đi gây gổ với đám người kia.

Khi những người đó thật sự bị chọc giận, cái gì bọn họ cũng có thể làm được.

Bọn họ không có gì phải kiêng nể, nhất là những nam sinh thường xuyên đánh nhau, có người thậm chí ngay cả c.h.ế.t cũng không sợ.

Những vấn đề của lũ trẻ vị thành niên này đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, vì còn trẻ và thiếu hiểu biết, bọn họ bốc đồng mà bất chấp hậu quả. Nam sinh từng dùng việc bắt nạt để ép cô yêu đương kia trong một phút bốc đồng đã g.i.ế.c người.

Cho nên, cô không muốn Trần Giang Dã dây dưa với đám người này vì cô.

Cô muốn anh khỏe mạnh.

Người như anh, nên vĩnh viễn sống tự do ở nơi cô không thể chạm tới, không nên chìm trong vũng bùn cùng cô.

Nếu anh thật sự quay về để bảo vệ cô, vậy thì dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải đuổi anh đi.

“Trần Giang Dã, trả lời tôi!”

Cô giận dữ hét lên với anh.

Trần Giang Dã vẫn giữ im lặng, đây không phải phong cách của anh.

Có lẽ anh cũng biết cô đoán được lý do anh trở về, cho nên những lời dối lòng kia đã không còn tác dụng.

Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn dùng cách cũ, dùng giọng nói lạnh như băng và châm chọc để nói với Tân Nguyệt:

“Em bảo tôi nói thì tôi phải nói à, em nghĩ em là ai?”

Tân Nguyệt đoán được anh sẽ nói như vậy.

Cô siết chặt hai tay, hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng.

“Anh có biết vì sao tôi nhất định phải hỏi anh câu hỏi này không?”

Cô không có ý định chờ anh trả lời, tiếp theo hờ hững mở miệng: "Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy anh, nếu anh trở về vì tôi, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì đều không cần thiết, sự tồn tại của anh chỉ gây phiền phức cho tôi thôi."

Nghe cô nói đến đây, ánh mắt Trần Giang Dã bỗng trầm xuống.

Tân Nguyệt nhìn thấy, vì thế cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, không lùi bước, không tránh né, đối diện với anh.

“Tôi thừa nhận.”

Cô nói: "Tôi hơi thích anh."

Có vẻ như không ngờ cô lại đột nhiên nói như vậy, mí mắt Trần Giang Dã giật một cái, trong con ngươi đen kịt chợt lóe lên một tia sáng.

Nhưng tia sáng đó nhanh chóng bị chôn vùi sau khi cô nói câu tiếp theo.

"Nhưng chút thích này đối với tôi mà nói, không đáng một đồng."

Cô nhấn mạnh bốn từ cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi đã từng nói với anh, tôi muốn thi vào chuyên ngành mắt của Đại Học Y Tân Hải, nhưng điểm số quá cao, tôi phải tập trung một trăm phần trăm không một chút phân tâm mới có thể thi đậu. Nếu anh tiếp tục đứng ở đây làm phiền tôi, chút thích này sẽ nhanh chóng biến thành chán ghét."

“Trần Giang Dã.”

Cô đến gần anh một bước, bình tĩnh nhìn vào mắt anh, hỏi anh: "Anh muốn bị tôi ghét sao?”

Những lời này thật sự không giống lời nói dối.

Tân Nguyệt không biết Trần Giang Dã có tin hay không, nhưng ít ra hiện tại xem ra, anh hơi tin tưởng, nếu không... Anh sẽ không im lặng, cũng không làm gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề như vậy.

“Nói đi, Trần Giang Dã.”

Tân Nguyệt không cho anh cơ hội suy nghĩ.

“Tôi nói rồi.”

Giọng Trần Giang Dã lạnh lùng: "Em nghĩ em là ai?”

Anh đột nhiên bóp chặt cằm Tân Nguyệt, kéo mạnh về phía mình, hung ác nắm lấy xương hàm của cô, giọng điệu cũng vô cùng tàn nhẫn:

“Em chán ghét ông đây, hay là thích ông đây, ông đây không quan tâm.”

Anh thật sự rất mạnh tay, như muốn trả lại cô toàn bộ sự đau đớn quấy nhiễu trái tim anh, để cô biết rằng anh đau đớn cỡ nào.

Tân Nguyệt nhíu mày vì đau, nhưng cô vẫn không lùi bước, cũng không tránh ánh mắt hung ác của anh.

“Vậy anh quan tâm cái gì?”

Cô bình tĩnh hỏi anh.

Vẻ mặt Trần Giang Dã càng thêm lạnh lùng, đáy mắt bốc lửa giận, gân xanh hai bên huyệt thái dương đều nổi lên.

Anh dùng sức nghiến răng, từng câu từng chữ như bị nghiền nát hoàn toàn mới thoát ra khỏi kẽ răng:

“Em còn nợ tôi.”

Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Vậy tôi trả nợ anh, anh có thể biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay bây giờ không?"

Ánh mắt Trần Giang Dã tối sầm lại, lửa giận trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt.

“Em không thể trả nổi.”

“Tôi có thể trả.”

Giọng Tân Nguyệt chắc chắn.

Trần Giang Dã bị cô chọc giận hoàn toàn: "Em mẹ nó lặp lại lần nữa!”

“Tôi có thể trả!”

Tân Nguyệt lặp lại, giơ tay nắm chặt cổ áo anh, trừng mắt quát anh: "Không phải chỉ lên giường với anh một lần thôi sao?!”

Nói xong, Tân Nguyệt thấy rõ con ngươi Trần Giang Dã chợt co lại.

Anh chắc chắn không thể ngờ tới, cô có thể làm đến nước này.

Chỉ cần anh khỏe mạnh, không có gì to tát cả.

Sáng nay khi anh nói ra muốn cô lên giường một lần để trả nợ, Tân Nguyệt biết anh cố ý nói điều cô không thể làm để k*ch th*ch cô, không phải thật sự muốn cô dùng cơ thể để trả nợ.

Bây giờ, cô cũng dùng điều này để k*ch th*ch anh.