Cảm Nắng

Chương 127



"Chỉ cần anh có thể cút, đừng cản trở mắt tôi, thế nào cũng được."

Trần Giang Dã như bị châm chọc, hai mắt đỏ ngầu.

Đôi mắt đỏ tươi của anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như một con d.a.o sắc bén, giống như muốn xuyên qua toàn bộ cơ thể cô, nhìn xem cô có thật sự không muốn nhìn thấy anh hay không, muốn nhìn xem bản thân mình trong mắt cô có thật sự không đáng một đồng hay không.

Anh vẫn bóp mặt Tân Nguyệt, lực tay mạnh như muốn bóp nát xương cốt cô.

“Là em nói đó.”

Anh hung hăng nói với cô: "Đừng tưởng ông đây không làm được.”

Nói xong, anh kéo tay cô rời đi.

Khách sạn tốt nhất ở huyện Bồ gần đây, đi một chút là đến.

Có lẽ Trần Giang Dã đã đặt phòng ở đây trước khi vào thị trấn, anh không đến quầy lễ tân, kéo Tân Nguyệt đi thẳng vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy khép lại, Tân Nguyệt nhìn bóng hình phản chiếu trên cửa, trái tim vốn tưởng rằng đã bình tĩnh bắt đầu đập điên cuồng.

Dọc đường đi, cô còn tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng.

Không phải chỉ lên giường một lần thôi sao?

Dù sao ngoại trừ anh, cô cũng sẽ không làm chuyện này với bất kỳ ai khác, cho anh thì cho anh vậy.

Nhưng khi chuyện này thật sự sắp xảy ra, cô vẫn không thể không chế được sự căng thẳng bên trong mình.

Trong không gian chật hẹp mà khép kín, tiếng tim đập thình thịch lớn đến mức không thể nào giấu được, Tân Nguyệt không biết Trần Giang Dã đứng ở phía trước có nghe thấy hay không.

Cô chỉ biết là, bắt đầu từ khi vào khách sạn, lực kéo của Trần Giang Dã càng lúc càng mạnh, cổ tay cô cũng đã ửng đỏ.

Suốt dọc đường, anh không nói chuyện với cô nữa, im lặng đến đáng sợ, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp sương mù nặng nề, cảm giác bị đè nén không tiếng động.

Huyện Bồ không có tòa nhà nào cao ba mươi tầng, khách sạn cao nhất cũng chỉ có bảy tầng, cửa thang máy khép lại không bao lâu thì mở ra, chỉ có người đang căng thẳng mới cảm thấy quá trình này dài đằng đẵng.

Cửa thang máy vừa mở, Trần Giang Dã lại lập tức kéo Tân Nguyệt ra ngoài, bước chân nặng nề mà nhanh chóng.

Chân anh dài, một bước gần một mét, Tân Nguyệt gần như phải chạy chậm mới có thể theo kịp.

Bên ngoài thang máy là một hành lang dài, đi được một nửa, Trần Giang Dã lấy thẻ phòng trong túi ra, đi thêm vài bước nữa, anh dừng lại, cầm thẻ phòng quẹt lên cửa.

“Soạt…”

Là âm thanh nhắc nhở mở khóa điện tử, sau đó là tiếng tay nắm cửa bị vặn mở.

Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt vào phòng, dùng chân đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe "Rầm" một tiếng, cả người Tân Nguyệt run lên, trái tim cũng ngừng đập hai nhịp.

Cặp sách trên lưng bị kéo xuống, một giây sau, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người đã bị ném lên giường.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Tân Nguyệt chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy một bóng đen lướt qua trước mắt, thuộc về người đó, lạnh lẽo và riêng biệt, hơi thở mang theo mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng ập tới.

Môi cô bất ngờ bị người đó m*t chặt.

Đối phương hôn cô một cách mãnh liệt, gần như c*n m*t trả thù cô, lực rất mạnh, như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Trái tim Tân Nguyệt ngừng đập trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ cả căn phòng lập tức tăng vọt, giống như vô duyên vô cớ bị người ta ném vào một mồi lửa, bùng cháy dữ dội ngay lập tức.

Hơi thở bị cướp đoạt, gáy bị giữ lại, cằm bị nâng lên cao hơn, đảm bảo cô không thể rút lui, cũng không thể cử động.

Sau đó, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ngang tàn lướt qua từng chỗ một trong miệng cô, đồng thời cướp đoạt không khí trong phổi cô.

Không bao lâu, Tân Nguyệt cảm thấy không khí trong phổi gần như bị anh cướp sạch, cảm giác ngạt thở gần như c.h.ế.t chóc bao trùm lấy cô.

Bản năng sinh tồn khiến cô giãy dụa đánh Trần Giang Dã, nhưng Trần Giang Dã vẫn không dừng lại, anh dùng sức gặm c*n m** d*** yếu ớt và mẫn cảm của cô, cho đến khi miệng cô ngập tràn mùi m.á.u tanh nồng, anh mới hơi nhả ra.

“Có thể ngu ngốc hơn nữa không?”

Anh th* d*c, miệng phát ra một tiếng cười nhạo lạnh lùng: "Con mẹ nó, mũi cũng có thể thở đấy."

Tân Nguyệt sửng sốt, gương mặt vốn đã đỏ bừng, giờ càng đỏ thêm.

Một tiếng cười nhạo lại vang lên, môi cô lại bị hôn.

Anh tấn công mạnh mẽ, như một tên tù nhân nóng nảy mất khống chế, lực hôn còn mạnh hơn trước.

Dù lần này Tân Nguyệt biết có thể thở bằng mũi, cô vẫn liên tục cảm thấy ngạt thở vì sự cướp đoạt điên cuồng anh, hơi thở hỗn loạn không chịu được.

Hơi thở của anh cũng ngày càng thô ráp và nặng nề.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở gấp.

Không biết qua bao lâu, Tân Nguyệt cảm thấy toàn bộ sức lực đều bị anh rút cạn, cuối cùng anh buông tha cho cô.

Tân Nguyệt như một con cá bị sóng biển đánh lên bờ, nằm trên giường hít thở dồn dập.

Trong lúc hoảng hốt, cô cảm thấy bàn tay anh đang nắm gáy cô chậm rãi trượt về phía trước.

Hai tay anh nâng mặt cô, mũi chạm vào mũi cô, giữ khoảng cách gần như vậy nhìn vào đôi mắt có vẻ lơ đãng của cô, cổ họng phát ra hai tiếng cười, có chút ác liệt, lại lộ vẻ tàn nhẫn.

“Giờ em hối hận còn kịp.”