Tự tìm đường chết, việc này dù thế nào cũng không giống phong cách của anh.
Hơn nữa, còn trong tình huống cô biết được.
Điều này khiến cô không khỏi nghĩ, có phải anh đã có biện pháp đối phó hay không.
Trong anh luôn có một cảm giác thư thái, như thể dù anh có làm gì cũng đều chắc chắn sẽ thành công.
Hoặc là, anh chỉ đơn thuần là đang trả thù cô, muốn cô phải lo lắng cho anh.
Lúc nghĩ tới đây, bên ngoài vang lên tiếng nhạc bật loa ngoài rất lớn.
Lưu Linh và dì quản lý ký túc xá là họ hàng, cho nên bọn họ chưa từng sợ sẽ bị dì quản lý ký túc xá báo cáo, chỉ cần qua thời gian giáo viên kiểm tra đột xuất, bọn họ sẽ công khai lấy điện thoại ra chơi, nhưng bọn họ cũng không thường xuyên mở nhạc lớn, hôm nay hình như Lưu Linh nhắc đến chuyện này, và hỏi xem gần đây có ca khúc nào nghe hay không.
Tân Nguyệt vốn không có lòng dạ nào chú ý đến buổi giao lưu âm nhạc của họ, nhưng cô nghe được một đoạn giai điệu cùng ca từ quen thuộc - -
Hoa chấp nhận tàn lụi,
Gió chấp nhận kiếm tìm,
Vết thương trong lòng vẫn còn đó nhưng không sao hết,
Em tôn trọng quyết định của anh,
Anh sẽ được ai đó ôm chặt,
Hát bài nào đó để dỗ dành cô ấy vui.
. . .
Trùng hợp đó là bài hát Trần Giang Dã từng hát cho cô.
Nhưng lời bài hát hình như hơi khác, cô nhớ rất rõ ràng, hai câu cuối cùng, Trần Giang Dã hát là:
[Em sẽ được anh ôm chặt, hát bài nào đó để dỗ dành em vui.]
Là anh hát sai sao?
Hay là cô nhớ lầm?
Để xác minh điều này, Tân Nguyệt ngồi dậy mở nhật ký ra.
Trong nhật ký có viết:
[Em sẽ được anh ôm chặt, hát bài nào đó để dỗ dành em vui.]
Nhưng mà, khi cô nghe hết bài hát bên ngoài, lời bài hát lặp lại nhiều lần, tất cả đều là:
[Anh sẽ được ai đó ôm chặt, hát bài nào đó để dỗ dành cô ấy vui.]
Cho nên, là anh hát sai.
Vậy là anh nhớ lầm, hay là…
Giai điệu nhanh chóng kết thúc, chuyển sang bài hát tiếp theo.
Tân Nguyệt nhìn quyển nhật ký trong tay, chợt nở nụ cười.
Người biết ca hát dỗ dành cô vui vẻ, người sẽ vì thành toàn cho cô mà rời đi, làm sao có thể cố ý quấy nhiễu tâm trạng cô.
Anh đã từng ước nguyện dưới cây hòe, hy vọng ước mơ của cô có thể trở thành sự thật.
Vậy thì anh chắc chắn sẽ không cố ý để cô lo lắng cho anh, cũng chắc chắn sẽ trở lại bên cô một cách an toàn, không tổn hại gì.
Đúng.
Chắc chắn là vậy.
Anh là Trần Giang Dã.
là đại thiếu gia kiêu ngạo, tự phụ kia.
Anh có thể sẽ đánh nhau, nhưng tuyệt đối không bị đánh.
Nghĩ như vậy, Tân Nguyệt mới cầm thuốc ngủ bên cạnh lên uống.
Dưới sự trợ giúp của thuốc ngủ, ý thức nhanh chóng rời xa, cô rơi vào một giấc mơ yên tĩnh.
Trong mơ, chân trời là những đám mây lớn với ánh chiều tà đỏ rực.
Thỉnh thoảng có hai con chim bồ câu trắng bay qua bầu trời, lại hạ cánh trên những ngọn cây trong rừng, cành cây nhẹ nhàng rung rinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô đi trên con đường nhỏ trong núi, ven đường là những bông hồng dại nở rộ.
Ban đầu, xung quanh rất yên tĩnh, nhưng dần dần…
Cô nghe thấy tiếng ve kêu chỉ có mỗi khi hè đến.
Cô như được trở lại hai tháng trước, trở về mùa hè có anh.
Thế là, cô bắt đầu chạy trên con đường núi, bắt đầu tìm kiếm.
Cô băng qua từng bụi hoa hồng, từng dòng suối, trèo đèo lội suối, cuối cùng... Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia ở cuối con đường núi, dưới ráng đỏ đầy trời.
Anh đứng đó, gió thổi bay ống tay áo màu trắng của anh, cũng làm rối mái tóc đen của anh.
Dù sao cũng đang ở trong giấc mơ, cô không hề ngần ngại chạy về phía anh.
Anh cũng mở rộng vòng tay, ôm lấy cô, rất chặt.
Cô vùi mặt vào n.g.ự.c anh, được bao quanh bởi hương thơm trên người anh, trao đổi nhiệt độ cơ thể của nhau.
Lúc này, bầu trời đổ cơn mưa, mưa bóng mây trong suốt.
Những hồi ức thuộc về hai người bọn họ, toàn bộ như đều hòa vào trong giấc mơ này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn anh cúi đầu.
Hai người nhìn nhau trong mưa.
Giống như ngày hôm đó, mưa làm ướt tóc anh, chảy từ sau tai theo sườn mặt xuống, qua môi anh, rồi rơi trên môi cô.
Dường như anh cũng nhận ra, cho nên nở nụ cười.
Sau đó, Tân Nguyệt cảm giác mặt mình bị một đôi tay nâng lên. Trong tầm nhìn của cô, anh nhắm mắt lại, tiếp tục cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trong giây phút đó giấc mơ đột nhiên trở nên an tĩnh, tiếng ve kêu cùng tiếng nước chảy róc rách đều biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại tiếng nhịp đập trái tim của hai người.
Thời gian như bị nụ hôn này kéo dài vô tận, cho đến khi cảnh trong mơ dần dần phai màu, vỡ tan, bọn họ cũng chưa từng tách ra.
Cuối cùng…
Vào cuối giấc mơ, cô nghe thấy anh nói:
“Anh đã trở về.”
*
Sáu giờ sáng mùa đông, trời vẫn còn tối.
Tân Nguyệt mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, như muốn trở lại giấc mơ.
Nhưng một lúc sau, cô vẫn rời giường.
Cô chỉ đánh răng và rửa mặt đơn giản, rồi chuẩn bị ra ngoài, chỉ lúc chuẩn bị ra ngoài mới soi gương một chút.
Vết thương trên miệng đã đóng vảy, nhưng trông còn dễ thấy hơn.
Vị trí này, vết thương này, thật sự rất khó để khiến người ta không nghĩ nhiều.
Ngày hôm qua, lúc đi vệ sinh, cô đã bắt gặp Hồ Tư Vũ đang nói chuyện với người khác, nói có phải cô bị mấy tên côn đồ kia cưỡng h**p rồi không.
Tân Nguyệt hít một hơi thật sâu, đặt gương xuống rồi đi ra ngoài.
Cô là người đầu tiên đến lớp.
Sau khi ngồi vào vị trí, cô lấy sách ra bắt đầu đọc, hơn mười phút sau, người trong lớp lần lượt tới.
Tiết tự học buổi sáng bắt đầu lúc bảy giờ mười lăm, thường thì tầm bảy giờ mọi người đều có mặt đông đủ. Bảy giờ hai phút, Hà Tình bước vào lớp, cầm thước gõ lên bục giảng.
"Yên lặng một chút, hôm nay chúng ta có một bạn học mới."
Nghe vậy, Tân Nguyệt rùng mình, dự cảm mãnh liệt nào đó đột nhiên ập tới.
Cô ngẩng đầu lên.
Lúc này, Hà Tình nhìn ra ngoài cửa, vẫy tay với người bên ngoài, nói: "Em vào đi."
Một người bước vào từ ngoài cửa, mặc áo thun đen thời trang, quần cargo rộng thùng thình cũng màu đen, ngoại trừ đôi đôi giày thể thao màu trắng dưới chân. Dường như toàn thân anh đều là một màu đen, từ tóc, đồng tử, ngay cả ánh mắt cũng tối tăm như màn đêm.
Lúc này, anh mắt đó nhìn xuyên qua toàn bộ lớp học, dừng lại trên người cô gái đang ngơ ngác ở hàng ghế sau.
Và, chỉ nhìn về phía cô.