Cảm Nắng

Chương 129



“Phía trước là ký túc xá nữ đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tài xế taxi dừng xe trước cửa ký túc xá nữ, Tân Nguyệt trả tiền rồi bước xuống xe, đeo cặp sách đi vào ký túc xá. Lúc này ký túc xá vắng tanh, bây giờ đã khá trễ, có lẽ mọi người đã lên lớp tự học để làm bài tập, ký túc xá rất yên tĩnh.

Tân Nguyệt đặt cặp sách xuống, ngồi bên giường, một cảm giác mệt mỏi nặng nề đột nhiên ập tới, Tân Nguyệt nhắm mắt lại, cả khuôn mặt chôn vào lòng bàn tay.

Cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, từ cơ thể đến tâm hồn.

Bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ một giấc, nhưng sắp đến giờ tự học buổi tối.

Sau một lúc, cô vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, đứng lên, ra ngoài ban công mở vòi nước chuẩn bị rửa mặt.

Cô chụm hai tay lại hứng nước rồi hất lên mặt.

“Xít…”

Cô đột nhiên hít sâu một hơi, bởi vì cảm giác đau đớn trên môi.

Chất lượng nước trong trường học không tốt lắm, chạm vào vết thương sẽ rất xót.

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra, môi cô không biết đã bị Trần Giang Dã cắn rách mấy chỗ.

Cô lau mặt, quay vào lấy một cái gương, hé môi dưới ra soi. Trong gương, cô thấy được vài vết thương ở bên trong và một vết rách lớn bên ngoài.

Tên khốn này.

Cô thầm mắng Trần Giang Dã một tiếng trong lòng.

Lúc này, tiếng xoay chìa khóa ở cửa truyền đến.

Tân Nguyệt đặt gương xuống.

Hồ Tư Vũ từ ngoài đi vào, có vẻ như cô ta tưởng phòng không có người, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tân Nguyệt ngồi ở đó, cô ta hoảng sợ.

“Ôi!”

Hồ Tư Vũ bị dọa đến mức phải vỗ ngực, hỏi Tân Nguyệt: "Sao cậu còn chưa lên lớp?"

“Lát nữa đi.”

Lúc Tân Nguyệt nói chuyện, Hồ Tư Vũ chú ý tới vết thương trên miệng cô.

“Miệng cậu làm sao vậy?”

Tân Nguyệt hơi khựng lại, quay mặt đi, nói: "Ăn cơm không cẩn thận cắn phải.”

"Tự mình có thể cắn thành như vậy?"

Tân Nguyệt không trả lời nữa, ánh mắt hơi né tránh.

Hồ Tư Vũ cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng cô ta không định hỏi tiếp.

Nhưng mà, cô ta lại phát hiện một điều rất kỳ lạ - -

Tân Nguyệt vậy mà không đội mũ!

"Sao hôm nay… Cậu không đội mũ?"

Tân Nguyệt lập tức sửng sốt, lúc này mới nhớ tới không biết mũ mình để đâu, thảo nào mấy người ở hành lang ký túc xá nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, chắc là rơi ở trong phòng khách sạn của Trần Giang Dã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ảo não âm thầm cắn môi, kết quả lại đụng phải vết thương, đau đến khóe miệng co rút.

Hồ Tư Vũ chú ý tới biểu cảm liên tục biến hóa của cô, ánh mắt nhìn cô bắt đầu có chút khác thường.

Tân Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của cô ta, tự hỏi không biết cô ta đang suy nghĩ lung tung cái gì, nhíu mày trả lời: "Quên đội."

“À…”

Hồ Tư Vũ cố ý kéo dài âm điệu.

Tân Nguyệt lười quan tâm cô ta, xoay người thu dọn cặp sách.

Hồ Tư Vũ trở về lấy đồ, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tân Nguyệt, cô ta cầm đồ ra ngoài.

Tân Nguyệt nhìn thời gian, quyết định ở trong phòng đến khi lớp học bắt đầu mới đến lớp. Bởi vì cô không đội mũ nên không muốn gặp quá nhiều người. Hà Tình biết tình huống của cô, cũng không trách cô thỉnh thoảng đến muộn một lần.

Buổi tối cuối tuần là thời gian tự học, học sinh ngoại trú học đến tám giờ bốn mươi, học sinh nội trú học đến chín giờ rưỡi.

Nói là tiết tự học, nhưng cơ bản mỗi tuần các tiết học này đều bị chiếm dụng để làm bài kiểm tra. Hôm nay mọi người còn cho rằng cuối cùng cũng có thể học mấy tiết tự học chân chính, kết quả nửa tiết học đầu tiên trôi qua, giáo viên Toán vẫn cầm đề thi đi vào, cả lớp học ngay lập tức k** r*n, có lẽ chỉ có Tân Nguyệt vẫn luôn mong chờ bài kiểm tra.

Hôm nay tâm trạng cô rất rối bời, thậm chí tiết tự học đầu tiên đã trôi qua được một nửa, cô cầm sách mà không đọc được chữ nào, chỉ có kiểm tra mới có thể giúp cô tập trung chú ý mà không suy nghĩ đến việc khác.

Sự xuất hiện của Trần Giang Dã có thể nhiễu loạn suy nghĩ của cô, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến kiến thức cô đã ghi nhớ trong đầu, cả bài kiểm tra cô làm rất suôn sẻ.

Khi còn cách thời gian nộp bài hơn bốn mươi phút, cô đã đặt bút xuống.

Mỗi lần thi Toán, chỉ cần cô đặt bút sớm, vậy chứng tỏ cô tin chắc bài kiểm tra này sẽ đạt điểm tối đa.

Tân Nguyệt lên bục giảng nộp bài trước rồi trở lại chỗ ngồi, nhất thời lại cảm thấy lo lắng.

Việc tập trung hoàn thành bài kiểm tra này đã tiêu tốn hết tất cả sự tự chủ của cô, cô biết hôm nay chắc chắn mình không còn tâm tư học tập, dứt khoát để mặc suy nghĩ bay xa.

Vị trí cô ngồi gần cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài đen kịt như con ngươi của người đó, cô không nhịn được suy nghĩ:

Bây giờ anh đang làm gì?

Ăn cơm chưa?

Tâm trạng khá hơn chưa?

Anh sẽ ở đây bao lâu?

Phải làm thế nào mới có thể khiến anh đừng đến chỗ hẹn, rời khỏi nơi này đây?

. . .

Từng câu hỏi quanh quẩn trong đầu cô, khiến lông mày cô càng nhíu chặt.

Đêm nay chắc chắn cô lại mất ngủ.

Cô biết mình sẽ mất ngủ nhưng không uống thuốc ngủ, về phòng rửa mặt xong thì kéo rèm che lên, mở mắt nằm ngẩn người trên giường.

Những câu hỏi cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô, có những câu trả lời đại khái có thể đoán được, có những câu nghĩ mãi thế nào cũng không ra, ví dụ như rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến Trần Giang Dã rời đi, rời đi một cách an toàn và tốt đẹp.

Người tùy ý như Trần Giang Dã, nếu như không phải anh tự nguyện, có lẽ không ai có thể ép anh làm bất cứ chuyện gì anh không muốn làm.

Vậy phải làm sao bây giờ…

Cô không muốn anh gặp chuyện.

Cô biết Trần Giang Dã rất giỏi đánh nhau, nhưng đối phương nhất định sẽ dẫn theo rất nhiều người.

Ba đánh một không chột cũng què, cô thật sự không rõ tại sao Trần Giang Dã lại đồng ý. Trong ấn tượng của cô, cho dù anh thật sự rất mạnh nhưng cũng không hề ngạo mạn tự tin quá mức. Đôi khi anh làm việc không có quy tắc, giống như một người điên, nhưng cũng là một người điên sáng suốt.