Cảm Nắng

Chương 132



Tuy cô ta phân tích rất rõ ràng và hợp lý, nhưng những điều này cô ta đã nói từ hôm qua rồi, Lưu Linh ai da một tiếng: "Chuyện này cậu đã nói rồi, nói vào trọng tâm đi!"

“Cậu cứ nghe tớ nói đã!”

Hồ Tư Vũ tiếp tục nói: "Ban đầu tớ cho rằng cậu ta bị đám côn đồ lớp mười hai cưỡng h**p, các cậu đoán xem chuyện thế nào?"

Lưu Linh gấp đến độ không chịu được: "Đừng con mẹ nó dông dài nữa, cậu mau nói đi!”

“Vừa rồi tớ! Thấy rồi!”

Hồ Tư Vũ vẫn cố làm ra vẻ bí hiểm, biểu cảm cực kỳ khoa trương nói: "Miệng Trần Giang Dã cũng bị rách!”

Lưu Linh đương nhiên hiểu ý của cô ta.

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!

Hồ Tư Vũ vỗ cánh tay Lưu Linh, vẻ mặt kích động hỏi cô ta: "Chắc là cậu cũng thấy rồi chứ, Trần Giang Dã vừa vào lớp đã nhìn chằm chằm Tân Nguyệt, ánh mắt không hề rời đi!"

Lưu Linh gật mạnh đầu: "Tớ có thấy!"

Lúc này Trịnh Miểu Miểu cũng gia nhập, Hồ Tư Vũ lại thuật lại một lần nữa cho Trịnh Miểu Miểu. Từ tòa nhà dạy học đến sân thể dục, ba người trò chuyện đến quên cả trời đất.

"Tân Nguyệt thật trâu bò, bình thường giả vờ chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, sau lưng lại có dám làm chuyện như vậy, ngay cả trai đẹp ở Thượng Hải cũng câu được tới đây."

Trịnh Miểu Miểu tỏ vẻ khiếp sợ đối với suy đoán của Hồ Tư Vũ: "Cậu thật sự cảm thấy Trần Giang Dã vì Tân Nguyệt mà đến chỗ chúng ta sao?"

“Chứ sao nữa?”

Vẻ mặt Hồ Tư Vũ chắc chắn: "Cậu nhìn quần áo và khí chất của cậu ta đi, giống người sẽ học ở cái trường rách nát này của chúng ta sao?"

Trịnh Miểu Miểu phản bác: "Nhưng nếu cậu ấy không tới đây trước, làm sao Tân Nguyệt có thể quen biết cậu ấy được?"

"Chắc chắn là cậu ta đã thấy video của Tân Nguyệt rồi theo đuổi tới tận đây."

“Không đến mức đó chứ, từ Thượng Hải đuổi tới đây, còn chuyển trường tới đây luôn.”

Hồ Tư Vũ cắt ngang: "Mấy tên nhà giàu cả ngày rảnh rỗi thì có gì mà không làm được, cậu không xem tin tức trên Douyin sao? Chỉ mới tháng trước, có một đại gia vì theo đuổi một hot girl mạng mà ngày nào cũng ngồi xổm bên ngoài trường của cô ấy, kết quả bị một tên côn đồ đâm."

Trịnh Miểu Miểu bĩu môi, nói: "Tớ vẫn cảm thấy khả năng hai người bọn họ quen nhau quá thấp, nhà Tân Nguyệt ở trên núi, chẳng lẽ cậu ấy còn đuổi tới trên núi."

“Cũng đúng.”

"Nghĩ thử xem, nếu hai người bọn họ có gì đó, chắc chắn sẽ không giấu được."

“Đúng vậy.”

Khi bọn họ đang trò chuyện sôi nổi thì đương sự trong miệng họ đang yên tĩnh ngồi trong lớp đọc sách, không tham gia lễ chào cờ.

Bắt đầu từ cấp hai, ngoại trừ lễ khai giảng, Tân Nguyệt không tham gia các hoạt động giữa giờ và lễ chào cờ, bởi vì luôn có quá nhiều người ở sân thể dục chờ cô, gây ra nhiều sự cố ùn tắc, sau đó trường học cho phép cô không cần tham gia nữa.

Hôm nay không có ai xin nghỉ, Tân Nguyệt thấy vị trí ở phía trước đều trống.

Cô cao hơn các bạn nữ trong lớp, nên luôn ngồi ở hàng cuối cùng nếu vị trí phía trước đều trống thì có nghĩa là tất cả mọi người đã xuống sân.

Không đúng, cô đột nhiên nhận ra - -

Bây giờ vị trí của cô không phải là hàng cuối cùng, còn có một người ở phía sau cô.

Nghĩ đến đây, hai tay cô nhất thời bất giác siết chặt.

Anh có tham gia lễ chào cờ không?

Tân Nguyệt hít sâu mấy hơi, do dự một lúc lâu vẫn chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi tầm mắt chưa quay hết nửa vòng, khóe mắt cô liếc thấy một cái bóng đen.

Trần Giang Dã lười biếng dựa vào ghế, đang nhìn cô.

Dường như anh đang chờ…

Khi nào cô quay đầu nhìn anh?

Tân Nguyệt vẫn cảm thấy ánh mắt của anh như có một loại ma lực đặc biệt, mỗi lần nhìn vào cặp mắt đó, cô sẽ bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt bị anh khóa chặt lại.

Đối với ánh mắt ngoái lại của cô, anh như đã đoán được, vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt không có một tia d.a.o động.

Tân Nguyệt không bình tĩnh như anh, đồng tử không kiểm soát được rung động.

Cô đã từng nhìn vào mắt anh ở rất nhiều nơi, trong sân nhà, trong rừng, bờ sông, bên đường... Thậm chí là trên giường trong khách sạn, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, bọn họ sẽ xuất hiện ở cùng một lớp học.

Cảnh tượng chưa bao giờ tưởng tượng này làm cho Tân Nguyệt có chút hoảng hốt, mà vẻ mặt của Trần Giang Dã vẫn luôn hờ hững, mặc dù nhìn cô, nhưng không có chút ý định muốn mở miệng nói chuyện.

Cũng không thể cứ nhìn nhau như vậy mà không nói lời nào.

Tân Nguyệt tỉnh táo lại, khẽ thở dài trong lòng.

“Anh…”

Cô mở miệng, nhưng không biết phải nói cái gì, hoặc là hỏi cái gì.

Những vấn đề cô muốn biết, anh chắc chắn sẽ không nói cho cô biết, ví dụ như rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Sao lại chuyển đến đây?

Thậm chí cô biết anh sẽ trả lời như thế nào, anh sẽ nói:

“Em quản được chắc?”

Tân Nguyệt lại thở dài, cuối cùng hỏi một câu không đau không ngứa:

"Sao anh không tham gia lễ chào cờ?"

Nhưng anh vẫn trả lời câu kia: "Em quản được chắc?”

Tân Nguyệt nhíu mày: "Anh có thể đổi lời thoại được không?”

“Tôi đã nói với em lời thoại gì?”

Trần Giang Dã nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc: "Tôi quen em à?”

Tân Nguyệt ngẩn ra.

“Anh... Nghe thấy?”

“Hỏi thừa.”

Tân Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt giống như đứa trẻ ăn vụng kẹo bị bắt quả tang.

Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt của cô, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

“Em giỏi thật đấy.”

Anh nghiến răng, hung dữ nói: "Con mẹ nó hôn cũng hôn rồi, còn nói không quen?”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chính xác hơn một chút, là miệng bị cắn nát.