“Con mẹ nó hôn cũng hôn rồi, còn nói không quen?”
Trái tim Tân Nguyệt đập "Thịch" một tiếng, cổ họng cũng đột ngột thắt lại.
Cô nuốt nước bọt hai lần mới mở miệng, giọng điệu cứng rắn: "Nếu không thì tôi phải nói như thế nào, nói quen anh, sau đó người khác hỏi tôi vì sao anh lại chuyển từ Thượng Hải đến đây, tôi phải trả lời như thế nào đây?"
Trần Giang Dã “Xì” một tiếng: "Nếu em muốn biết vì sao tôi đến đây, vậy thì cứ hỏi thẳng, bớt con mẹ nó quanh co lòng vòng với tôi đi."
Tân Nguyệt cũng hừ một tiếng: "Tôi hỏi thì anh sẽ nói à?”
“Sẽ.”
Tân Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Anh nói anh sẽ trả lời, cô lại có chút không dám hỏi.
Nếu anh nói bởi vì cô bị bắt nạt nên mới trở về, cô phải làm sao bây giờ?
Những lời tổn thương nhất cô đã nói hết rồi, không có ích gì, anh vẫn không đi.
Thậm chí bây giờ anh đã chuyển trường tới đây, rõ ràng là sẽ không trở về Thượng Hải.
Tân Nguyệt thở dài trong lòng.
Tính cách của cô vẫn luôn là “Việc gì đã đến thì cứ an phận”, nếu chuyện đã đến nước này, không thể thay đổi, cô cũng lười phải tốn công tốn sức giày vò lẫn nhau, lại càng không muốn nói thêm những lời dối lòng khiến cả hai đều tổn thương.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cũng nghĩ thông, điều bây giờ cô nên nghĩ không phải là làm sao để đuổi anh đi, mà là làm sao để giữ bình tĩnh khi gặp anh mỗi ngày, không để anh ảnh hưởng đến việc học.
Vốn dĩ, lúc trước cô không cho anh ở lại là vì cô không dám mạo hiểm, luôn cảm thấy với sức hút của anh đối với cô, cô rất khó kiểm soát bản thân.
Mà khi anh thật sự xuất hiện ở đây, cô lại cảm thấy mình sẽ không vô dụng đến vậy. Những năm qua, cô đã trải qua không ít sóng gió, cô không tin bản thân có thể bị một người đàn ông kéo xuống vực sâu.
Cô cũng bằng lòng tin tưởng, cho dù cô trầm luân, Trần Giang Dã cũng sẽ không kéo cô xuống vực.
Vì cô mà anh đã cầu nguyện với thần linh.
Tân Nguyệt hít một hơi sâu, trái tim bị người trước mắt quấy nhiễu dần dần bình tĩnh lại.
Cô cảm thấy mình có thể nói chuyện vui vẻ với anh.
"Vậy thì nói đi, tại sao anh lại chuyển đến đây?"
“Tìm một nơi không bị đám Từ Minh Húc quấy rầy học tập.”
Vẻ mặt Tân Nguyệt lập tức khiếp sợ.
Cô không nghe lầm chứ?
Học tập?!
Cô có chút bán tín bán nghi, cô bằng lòng tin rằng anh thật sự không có ý định tiếp tục sống trong trạng thái mơ hồ, thậm chí còn hy vọng câu nói này là thật, nhưng lý do anh trở về cũng quá gượng ép.
Cô cảm thấy anh không nói thật, nhưng cô cũng lười hỏi tận gốc rễ, lý do anh trở về giờ đã không còn quá quan trọng với cô, cô chỉ muốn mượn chuyện này để nói chuyện vui vẻ với anh.
Ngay khi cô chưa nghĩ ra cách mượn những lời này để bắt chuyện, anh đã nói tiếp:
“Nhân tiện nhìn xem bây giờ em kém cỏi cỡ nào.”
Vẻ mặt Tân Nguyệt trở nên nghiêm túc, đáy mắt lóe lên tia lửa: "Tại sao tôi lại kém cỏi?”
"Em đừng tưởng rằng tôi không biết, em bị đám kia làm cho thần kinh suy nhược, phải uống thuốc ngủ mới ngủ được."
Người này quả nhiên đã tìm người hỏi thăm tin tức của cô, thậm chí còn biết được cả chuyện cô uống thuốc ngủ, nhất định là do đám Hồ Tư Vũ truyền ra.
Tân Nguyệt khẽ cắn môi, lớn tiếng phản bác: "Tôi uống thuốc ngủ không phải vì bọn họ, được chưa!"
Mí mắt Trần Giang Dã giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm cô chợt tối sầm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc lâu sau, anh nhếch môi.
“Vậy thì vì ai?" Anh hỏi cô với giọng đùa cợt.
Tân Nguyệt đột nhiên ngẩn ra, sau đó, đôi mặt giận dữ trừng to của cô không kiểm được mà chớp liên tục, khuôn mặt trong nháy mắt hơi nóng lên.
Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt hoảng hốt cùng với khuôn mặt phiếm hồng của cô, đáy mắt vốn như mây đen giăng kín giờ lại lóe lên ý cười, cảm giác lạnh lẽo trên người anh cũng biến mất.
“Tôi à?”
Anh nhướng một bên lông mày.
Tân Nguyệt lại mở to mắt.
Nhận ra mình phản ứng thái quá, cô lại nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, quát anh: "Anh bớt tự kỷ đi!"
Trần Giang Dã không để ý tới sự phủ nhận của cô, lười biếng thay đổi tư thế dựa vào ghế, nhưng ánh mắt vẫn luôn khóa chặt lấy cô, môi nở nụ cười xấu xa.
“Tân Nguyệt.”
Nghe thấy anh gọi tên mình, trong lòng Tân Nguyệt vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Cô biết anh lại sắp nói ra những lời khiến trái tim cô đập loạn nhịp, ngay cả khi trước đó trái tim cô đã bắt đầu đập điên cuồng rồi.
Trong tiếng tim đập dữ dội, cô nhìn thấy anh hất chiếc cằm xinh đẹp lên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cười nói:
“Em thích tôi đến vậy sao? Nhớ tôi đến mức mất ngủ.”
Giọng nói của anh trầm thấp mà êm tai, tiếng cười mê người theo dây thanh quản co rút lại phát ra cùng những lời nói vốn đã vô cùng khiêu khích kia, khiến cả khuôn mặt Tân Nguyệt đỏ bừng.
Cô muốn thề thốt phủ nhận, nhưng mặt cô nóng bừng, nói gì cũng không có sức thuyết phục.
Mà Trần Giang Dã dường như không có ý buông tha cho cô, lại khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, trêu chọc cô: "Tôi là người muốn chăm chỉ học tập, khuyên em nên c.h.ế.t cái tâm này đi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi."
“Cái gì cơ?”
Tân Nguyệt nghi ngờ mình nghe lầm.
“Tôi nói.”
Trần Giang Dã không nhanh không chậm lặp lại lần nữa: "Em đừng làm ảnh hưởng đến tôi."
Tân Nguyệt thành công bị anh khiêu khích đến mức tức giận, hai mắt bốc lửa trừng anh, nói: "Tôi cũng muốn cảnh cáo anh đừng làm ảnh hưởng đến tôi đấy!"
"Tôi làm ảnh hưởng đến em?"
Trần Giang Dã hừ lạnh: "Đừng quên, chính miệng ai thừa nhận rằng bản thân thích tôi."
Tân Nguyệt lại sửng sốt.
Bây giờ cô chỉ muốn đập đầu mà chết.
Nếu cô biết trước anh chuyển đến đây học, cô đã không nói với anh những lời đó, lại còn chủ động…
Cô thật sự muốn đập đầu c.h.ế.t quách cho rồi.
Trần Giang Dã dựa vào ghế nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của cô, nụ cười trên môi càng rõ nét.
Tân Nguyệt không muốn bị anh chê cười nữa, tức giận quay đầu đi.
Cô không nói chuyện với anh nữa!
Nhưng mà, vừa quay lại không lâu, cô mới nhớ ra một chuyện, cô còn một câu hỏi rất quan trọng chưa hỏi anh.
Cô không nhịn được, mắng thầm trong lòng một tiếng, chờ sau khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới quay đầu lại.