Dọc đường đi, đúng là có rất nhiều người cầm điện thoại di động chụp về phía này, phần lớn là học sinh lớp dưới hoặc lớp phổ thông. Trường Trung học Đan Hồ quy định rõ không được mang điện thoại, lớp thực nghiệm và lớp tinh anh cũng không dám lấy điện thoại ra trước mặt giáo viên.
Bởi vì đeo khẩu trang và mũ, Tân Nguyệt cũng không quan tâm bọn họ có chụp hay không.
Giáo viên Sinh học đưa cô đến tận phòng ngủ, cho nên Tân Nguyệt chỉ cần đề phòng đám người trong phòng ngủ này mà thôi.
Bình thường Hồ Tư Vũ phải đi dính lấy bạn trai đến sắp tắt đèn mới về. Mỗi ngày, hai người còn lại cũng phải ra căn tin ăn khuya, trở về cũng tương đối muộn, Tân Nguyệt tranh thủ trước khi bọn họ về, rửa mặt xong lên giường, kéo kín rèm che lại.
Hôm nay, gần đến giờ tắt đèn cả ba người mới về, lại không hề nói chuyện phiếm như mọi khi, có lẽ bọn họ đã trò chuyện ở bên ngoài xong mới về.
Tân Nguyệt hiếm khi có thể yên tĩnh học bài đến tận mười một giờ rưỡi ở phòng ngủ.
Giấc ngủ rất quan trọng, vừa đến giờ, Tân Nguyệt lập tức đặt sách xuống, theo thói quen lấy thuốc ngủ ra.
Cô lấy hai viên, đang định bỏ vào miệng thì dừng lại, bởi vì cô đột nhiên nghĩ ra, Trần Giang Dã đã trở về, vậy cô... Có phải cô cũng không cần dựa vào thuốc ngủ để ngủ nữa không?
Cô ngồi im hai giây, bỏ lại thuốc vào trong lọ, cứ vậy mà nằm xuống.
Điều bất ngờ, cũng là điều dự đoán được đó là cô thật sự ngủ thiếp đi.
Trước đây không phải cô chưa thử từ bỏ sự phụ thuộc vào thuốc ngủ, nhưng chưa lần nào thành công, chỉ có lần này.
Cho nên…
Anh trở về, đối với cô mà nói cũng không phải là một thảm họa hay mạo hiểm.
Đó là sự cứu rỗi.
Sáng sớm, đồng hồ sinh học đánh thức Tân Nguyệt.
Sáu giờ mười phút, cô mở mắt.
Những tia ánh sáng buổi sáng lọt vào rèm giường, xuyên qua khe hở trên rèm, Tân Nguyệt nhìn thấy bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ, không giống như những buổi sáng mùa đông, mà lại giống giữa hè.
Mùa hè có Trần Giang Dã.
Có vẻ như nó đã trở lại.
Một nụ cười bất giác nở trên môi, Tân Nguyệt rời khỏi chăn.
Cơ thể không còn nặng nề như những ngày trước do uống thuốc ngủ. Trong hơn hai tháng khai giảng, đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Cô mỉm cười vươn vai một cách thoải mái, lúc tay buông xuống, ngón tay vô tình chạm vào một cái lọ.
Cái lọ lăn tới, âm thanh các viên thuốc va chạm vang lên bên trong.
Tân Nguyệt cúi đầu, nhìn lọ thuốc màu trắng bên cạnh.
Sau một lúc lâu, cô cầm lọ thuốc ngủ lên, vén rèm xuống giường, sau đó không chút do dự ném lọ thuốc vào thùng rác màu đen bên cạnh giường.
Cô không cần lọ thuốc này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên trong còn thừa hơn nửa lọ, nhưng cô cũng không cảm thấy tiếc, uống nhiều thuốc ngủ sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ, nếu như không phải bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không cần dựa vào thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ.
Sau khi ra ban công đánh răng rửa mặt xong, Tân Nguyệt đội mũ và khẩu trang ra ngoài.
Bởi vì chưa tới sáu giờ rưỡi, lúc này trên đường hầu như không có ai. Hôm nay có nắng, nhưng không khí vẫn lạnh, thở ra một hơi sẽ ngưng tụ thành sương trắng.
Tân Nguyệt xoa tay, bước nhanh vào căn tin.
Trong căn tin rộng lớn, lúc này chỉ có một người đang ngồi, người nọ mặc một bộ đồ đen, đang cúi đầu ăn một bát mì.
Hơi nước bốc lên làm mờ khuôn mặt của anh, cộng thêm hư ảnh do khoảng cách tạo thành, nhưng Tân Nguyệt vẫn nhận ra anh ngay lập tức.
Có lẽ là anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, nên ngẩng đầu, cũng nhìn về phía cô.
Tân Nguyệt dừng lại khoảng một, hai giây, rồi tiếp tục bước về phía trước, trong khi anh ngồi ở đối diện cửa chính, quay lưng về phía quầy nhận cơm.
Cô muốn mua bữa sáng thì nhất định sẽ đi ngang qua anh.
Trừ khi, đi vòng qua lối đi khác, nhưng không cần thiết.
Cô đi thẳng về phía anh.
Từng bước một, rồi dừng lại trước mặt anh.
“Dậy sớm vậy?”
Lời chào hỏi đơn giản mà thẳng thắn.
Trần Giang Dã ngẩng đầu: "Nếu không thì đợi bị người ta chụp à?”
Tân Nguyệt nhướng mày, một nụ cười xuất hiện trên môi: "Anh sợ bị chụp à?”
“Không phải sợ.”
Anh sửa lại: "Là phiền.”
Tân Nguyệt cười thầm trong lòng, cô cũng không nhấn mạnh từ đó, nhưng anh vẫn nắm bắt được điểm mấu chốt mà cô muốn bày tỏ.
Lúc này, đầu bếp mặc áo khoác ngắn màu trắng sau quầy nhận cơm ôm một lồng bánh bao lớn từ bên trong ra.
Tân Nguyệt không tiếp tục ở lại, khẽ cười đi về phía quầy nhận cơm.
Cô đeo khẩu trang, không ai nhìn thấy độ cong khóe môi cô, nhưng ánh mắt cô cũng cong theo.
Cho nên, Trần Giang Dã biết cô đang cười.
Vì thế, anh cũng mỉm cười.
Mì trong bát cũng gần hết, anh gắp một đũa cho vào trong miệng, sau đó bưng bát đi đổ.
Anh đổ nước mì vào thùng rác gần ký túc xá hơn, khi quay lại, Tân Nguyệt đã mua bánh bao và sữa đậu nành, anh và cô vừa lúc đi song song về phía một cánh cửa khác thông tới tòa nhà dạy học.