“Ừ.”
Dù anh chỉ ừ một tiếng, nhưng không hề chần chừ.
“Vãi!”
“Tôi đã nói rồi mà.”
"Khi cậu đến đây, tôi đã thấy cậu cứ nhìn chằm chằm Tân Nguyệt, tôi còn tưởng cậu thấy cậu ấy xinh đẹp nên mới vậy, không ngờ cậu đã thích người ta từ lâu."
“Có phải ở Thượng Hải cũng không tìm ra được người nào đẹp hơn cậu ấy không?”
Mấy người làm ầm lên, đầy kích động, chỉ có Hồ Duệ Dương tỏ vẻ thản nhiên, còn thở dài nói:
“Quả nhiên không có chàng trai nào là không thích Tân Nguyệt.”
Nghe cậu ta nói vậy, mí mắt Trần Giang Dã nhảy lên, giương mắt liếc cậu ta.
“Anh, anh đừng nhìn em như vậy.”
Hồ Vũ Hàng rít một hơi thuốc dài rồi thở ra, nói: "Không ai cướp với anh đâu."
“Cũng không cướp được.”
Cậu ta lại bổ sung thêm một câu, vẻ mặt ít nhiều vẫn có phần buồn bã và chán nản.
Trần Giang Dã không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, chỉ lặng lẽ rời mắt.
“Người anh em.”
Từ Dương vỗ bả vai Hồ Vũ Hàng: "Có những chuyện tự mình hiểu lấy là được.”
Nói xong, Từ Dương lại nhìn về phía Trần Giang Dã, vẻ mặt đảm bảo, cậu nói: "Anh, anh cứ yên tâm, cho dù anh không có ở đây cũng không ai dám có ý gì với Tân Nguyệt đâu, bọn này làm gì xứng đáng với người ta."
“Đúng rồi.”
Cậu chuyển đề tài, lại tiếp tục hỏi: "Anh và Tân Nguyệt đã phát triển đến bước nào rồi?”
Trần Giang Dã hừ lạnh một tiếng: "Có thể đến bước nào, trong đầu cô ấy ngoại trừ việc học thì còn có thứ gì khác?"
“À.”
Mấy người ngạc nhiên đến ngây người: "Không phải chứ, anh cũng không được?!”
Sự ngạc nhiên của bọn họ rõ ràng là khẳng định cho giá trị nhan sắc của Trần Giang Dã.
Có người lắc đầu cảm thán: "Ý chí và nghị lực của Tân Nguyệt thật sự quá mạnh mẽ, đúng là chỉ một lòng đọc sách thánh hiền."
Còn có người đưa tay ra chỉ vào mặt Trần Giang Dã, nói: "Khuôn mặt này cũng không được, nếu còn ai chưa từ bỏ ý định thì hãy nhanh chóng c.h.ế.t tâm đi."
Hồ Vũ Hàng không muốn nhắc tới chuyện thương tâm này nữa, đụng vào cánh tay Trần Giang Dã, hỏi: "Chiều nay anh ra khỏi trường bằng cách nào?"
“Trèo tường.”
Hồ Hàng Không lập tức kêu lên một tiếng “Đệt”: "Tường cao như vậy, một mình anh làm sao trèo ra được?”
Trần Giang Dã chỉ hơi nhướng mày: "Cao lắm à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồ Vũ Hàng không nói gì nữa, lập tức giơ ngón tay cái lên cho anh.
"Anh giai à, anh thật là trâu bò, ngày đầu tiên chuyển trường mà đã trèo tường ra ngoài rồi."
Từ Dương hất cằm về phía những người khác, sau đó vỗ n.g.ự.c nói với Trần Giang Dã, "Sau này chúng em đều gọi anh là anh."
Trần Giang Dã không nói gì, chỉ thản nhiên hút một hơi thuốc.
Những người khác nhìn anh với vẻ mặt "Đây chính là khí chất đại ca sao". Bọn họ thật sự sùng bái anh, bất kể là vẻ đẹp trai ngời ngợi này, khí chất hay cử chỉ ăn nói.
Chờ đến khi chuông báo vào học vang lên, mấy người hết sức tự giác để Trần Giang Dã đi trước.
Trần Giang Dã chưa có đồng phục, anh mặc một bộ đồ đen toàn thân, đi trước một đám nam sinh mặc đồng phục màu xanh trắng, đúng là rất có khí chất "đại ca".
Tiết thứ tư buổi tối của trường Trung học Đan Hồ là tự học, sinh viên ngoại trú học xong tiết này là có thể về nhà, sinh viên nội trú thì phải tiếp tục học thêm một tiết tự học nữa.
Khi tiết học thứ tư tự học kết thúc, Trần Giang Dã không rời đi, điều này khiến Tân Nguyệt rất là bất ngờ, cô cho rằng anh chắc chắn là học sinh ngoại trú.
Dù sao cũng không còn giả vờ không quen biết, Tân Nguyệt lập tức quay đầu hỏi anh: "Anh ở ký túc xá?"
Trần Giang Dã: "Chứ sao?”
“Anh vậy mà lại ở ký túc xá!”
Tân Nguyệt tỏ vẻ khiếp sợ.
"Tại sao tôi không thể ở ký túc xá?"
Anh là đại thiếu gia Trần đó.
Tân Nguyệt nghĩ như vậy trong lòng, nhưng không nói ra, cái từ “đại thiếu gia” này nói trước mặt người khác khá là ngượng ngùng.
Tân Nguyệt nghĩ một chút, hỏi: "Anh không có tiền à?”
Trần Giang Dã cười một tiếng, vẻ mặt khinh miệt: "Trần Giang Dã tôi cái gì cũng có thể không có, nhưng không thể không có tiền."
". . ."
Anh rất giỏi làm màu.
Tân Nguyệt: "Vậy anh ở ký túc xá làm gì?”
“Muốn ở thì ở.”
Anh cũng giỏi văn chương vớ vẩn.
Tân Nguyệt biết không hỏi được gì thêm, nên quay đầu đi, kết quả vừa quay đầu lại, cô bắt gặp rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Cô thở dài, con người ấy à, quả nhiên bản chất là thích hóng hớt.
*
Tiết tự học hôm nay được giáo viên Sinh học trông coi, cho nên sau giờ học giáo viên Sinh học cũng đưa Tân Nguyệt về.
Vừa tan học, Tân Nguyệt đè thấp vành mũ, đeo khẩu trang, theo giáo viên Sinh học về ký túc xá.