"Cô dám đến gần cô ấy thêm một bước thử xem?"
Anh nhìn chằm chằm nữ sinh kia, giọng điệu hung ác vô cùng đáng sợ.
Nữ sinh kia dường như đã đánh mất lý trí, bị lửa giận nuốt chửng, nhưng rồi ngọn lửa đó bị ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Trần Giang Dã dập tắt gần như ngay lập tức và đóng đinh tại chỗ, không dám động đậy.
Trần Giang Dã thấy cô ta lộ vẻ sợ hãi thì biết cô ta sẽ không dám làm gì nữa, anh thu lại ánh mắt hung ác và nham hiểm lại, xoay người nắm lấy cổ tay Tân Nguyệt, kéo cô đi về phía cạnh ao.
Tân Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, mặc cho anh kéo tay cô trước ánh mắt bao người.
Trần Giang Dã bước lên bờ ao trước, sau đó buông cổ tay Tân Nguyệt ra, xoay người đưa tay kia về phía cô.
Tân Nguyệt hoàn hồn, tầm mắt rơi vào bàn tay anh, cô từ từ chớp mắt, một lúc sau mới đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Tay cô vừa đặt lên, Trần Giang Dã lập tức cầm lấy bốn ngón tay và nửa bàn tay của cô, kéo cô ra khỏi ao.
Lúc này, nhóm quét dọn hội trường cũng có người tới giặt cây lau nhà, tình cờ chứng kiến cảnh náo nhiệt này, mà người này còn vừa khéo lại là Từ Dương.
Từ Dương cầm cây lau nhà chạy về phía bọn họ, nhìn cả hai đều ướt đẫm từ đầu gối trở xuống, vội nói: "Hai người mau về thay quần đi."
Trần Giang Dã cầm cây lau nhà trong tay Tân Nguyệt, rồi khom lưng nhặt cây chổi trên mặt đất đưa cho Từ Dương: "Cầm lên lớp giúp bọn tôi nhé."
“Ừ, hai người mau về đi.”
Trần Giang Dã không nói thêm gì nữa, kéo Tân Nguyệt đi về phía ký túc xá, làm như không thấy ánh mắt của những người khác nhìn bọn họ.
Anh đi rất nhanh, Tân Nguyệt có chút theo không kịp.
Đôi giày đi tuyết thấm nước nặng nề, mỗi bước đi, nước từ trong miếng lót giày thấm ra, lạnh đến mức da thịt đau nhức, cảm giác lạnh lẽo đi thẳng vào kẽ xương, làm cho toàn bộ hệ thần kinh trên người cũng run lên theo.
Tân Nguyệt cảm thấy như từng bước đi là trên mũi dao, mỗi bước đi đều khiến cô phải rùng mình vì lạnh.
“Trần Giang Dã.”
Cô thật sự không chịu nổi nữa, con đường này còn rất dài: "Anh đi chậm một chút, chân tôi lạnh quá."
Cô vừa nói xong, chân bị đông lạnh mà co quắp nên bị trẹo một chút, cả người va vào lưng Trần Giang Dã.
Khi Trần Giang Dã quay lại nhìn cô, cô đã cầm lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.
Tân Nguyệt chớp mắt, tay nắm chặt cánh tay anh, mượn lực để bước tới và đứng thẳng dậy, nhưng chân cô dường như dễ bị trẹo hơn từ sau cái đêm mất điện đó, tuy mỗi lần trẹo không nghiêm trọng, nhưng một, hai ngày sau đó đi lại vẫn có chút khó khăn.
Lần này cũng vậy, chân cô vừa mới chạm đất đã lảo đảo một chút.
Trần Giang Dã nắm lấy cánh tay cô.
Trong nửa tháng còn lại của kỳ nghỉ hè, mỗi ngày hai người đều như hình với bóng, anh biết Tân Nguyệt thường xuyên bị trẹo chân, bèn hỏi: "Lại bị trẹo chân à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hình như vậy.”
Trần Giang Dã cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà u tối.
Một giây sau, anh cúi người bế ngang Tân Nguyệt lên, ôm cô đi về ký túc xá.
Đôi mắt Tân Nguyệt chợt mở to, cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Trần Giang Dã!”
Cô nhíu mày, tức giận nói: "Anh thả tôi xuống! Đây là trường học!”
Trần Giang Dã liếc cô một cái, tiếp tục bước đi: "Tôi không quan tâm đây là đâu."
Tân Nguyệt đỡ trán, người này thật sự vô cùng ngang ngược.
Nhưng nghĩ lại, thật ra cũng không có gì.
Dù sao thì dù hai người bọn họ không làm gì thì cũng không biết bên ngoài đã lan truyền thành cái dạng gì, cô chưa bao giờ để ý đến những lời đồn nhảm nhí này, chỉ cảm thấy hành động thân mật như vậy không phù hợp với môi trường học đường. Nhưng anh cũng đã bế cô rồi, hơn nữa chắc chắn cô nói gì anh cũng sẽ không thả cô xuống. Như vậy cũng tốt, đi nhanh một chút, con đường này thật sự quá dài.
Tân Nguyệt từ bỏ việc giãy dụa, ngoan ngoãn để cho anh ôm.
Trần Giang Dã ôm cô, bước đi vừa nhanh vừa ổn định.
Cô vùi mình trong lòng anh mà không cảm thấy bị rung lắc chút nào.
Lúc này mỗi một ngóc ngách trong trường học đều có người, đi đến đâu cũng có người nhìn bọn họ.
Tân Nguyệt cho rằng mình có thể làm như không thấy, nhưng khuôn mặt vẫn không khỏi nóng lên từng hồi, cô đưa tay đè vành mũ xuống, gần như che khuất cả khuôn mặt.
Từ góc độ của Trần Giang Dã, anh chỉ có thể nhìn thấy mũ của Tân Nguyệt, lỗ tai cũng không thấy, Tân Nguyệt lấy tóc che lại, nhưng nhìn động tác của cô, anh biết khuôn mặt dưới mũ đã đỏ đến mức nào.
Anh cong khóe môi, hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Chẳng mấy chốc, hai người bọn họ đã tới cửa ký túc xá nữ.
Tân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tư thế để được thả xuống, Trần Giang Dã lại trực tiếp ôm cô vào cửa ký túc xá nữ.
“Trần Giang Dã, đây là ký túc xá nữ!" Tân Nguyệt ngạc nhiên nói.
Trần Giang Dã cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Ký túc xá nữ thì sao?”
Lúc này, dì quản lý ký túc xá thấy có nam sinh xông vào, vội vàng ra khỏi phòng trực ban ngăn lại.
“Có chuyện gì vậy?”