Cảm Nắng

Chương 149



Trần Giang Dã bình tĩnh ung dung nói với dì quản lý ký túc xá: "Chân cô ấy bị thương, cháu đưa cô ấy về ký túc xá."

“Tầng mấy?”

“Tầng mấy?”

Trần Giang Dã lắc nhẹ Tân Nguyệt trong lòng.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Tầng hai.”

Ánh mắt dì quản lý ký túc xá đảo qua đảo lại vài lần trên người bọn họ, sau đó mới nói: "Tôi đưa hai người lên."

“Số phòng là bao nhiêu?”

"236."

“Có mang chìa khóa không?”

“Có.”

“Vậy đi thôi.”

Dì quản lý ký túc xá đi trước dẫn đường cho Trần Giang Dã.

Lúc leo cầu thang, dì quản lý ký túc xá nhìn ống quần ướt đẫm của hai người họ, hỏi: "Giữa mùa đông thế này, sao hai đứa lại bị ướt thế?"

Trần Giang Dã liếc Tân Nguyệt một cái, mở miệng trả lời: "Rơi xuống ao.”

"Ôi, vì vậy mà chân bị thương à?"

“Vâng.”

Dì quản lý ký túc xá cũng không hỏi nhiều nữa.

Qua mấy phút, ba người đi tới cửa phòng 236, Tân Nguyệt lấy chìa khóa ra, trước nhìn Trần Giang Dã, rồi lại nhìn dì quản lý ký túc xá, do dự một lát rồi mới mở cửa.

Trần Giang Dã ôm cô vào cửa, ánh mắt không nhìn lung tung.

"Giường nào là của em?"

“Giường dưới gần cửa sổ.”

Mỗi gian phòng ở trường Trung học Đan Hồ có sáu cái giường, theo lý thuyết, hẳn là có sáu người ở. Ban đầu, gian phòng này thực sự có sáu người, nhưng có hai người đã rời đi, một người chuyển sang trường khác không lâu sau khi đến, một người sức khỏe không tốt, được người nhà đón ra ngoài ở, nên chỉ còn lại bốn người. Hơn nữa, vì một giường không chắc chắn, Trịnh Miểu Miểu và Hồ Tư Vũ chỉ muốn ở giường trên, cho nên giường của mỗi người vẫn giữ nguyên trạng, Tân Nguyệt ở giường dưới của Trịnh Miểu Miểu.

Giường Tân Nguyệt treo rèm chắn sáng. Ban đầu cô lo lắng việc học sau giờ tắt đèn sẽ ảnh hưởng đến người khác, nhưng sau này lại trở thành tấm chắn phòng ngừa những người trong phòng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Lưu Linh thường đọc tiểu thuyết đến nửa đêm, cô ta không thích để điện thoại ở chế độ ban đêm, nên màn hình rất sáng.

Chiếc rèm này có hiệu quả chắn sáng rất tốt, khi kéo lên gần như sẽ không để ánh sáng lọt ra, nên lúc Tân Nguyệt thường kéo rèm lên khi chưa tắt đèn.

Giường Tân Nguyệt rất sạch sẽ, cũng không đồ vật quá riêng tư, không sợ mở ra cho người ta nhìn, nhưng lúc này cô vẫn hơi xấu hổ, bởi vì trên giường cô gần như tất cả mọi thứ đều là màu hồng phấn.

Cô đoán, Trần Giang Dã chắc chắn đang cười nhạo cô trong lòng giống như lúc anh nhìn thấy q**n l*t dâu tây màu hồng phấn của cô.

Trần Giang Dã thực sự đang cười, nhưng không phải là cười nhạo.

Anh đi qua, nhẹ nhàng đặt Tân Nguyệt lên giường.

"Được rồi, đi thôi, người ta còn phải thay quần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vâng.”

Trần Giang Dã nhìn chằm chằm vào mắt Tân Nguyệt, nói: "Đi đây.”

Nói xong, anh đứng thẳng dậy.

“Cậu có định đến đón con bé không?”

Dì quản lý ký túc xá ở ngoài cửa hỏi anh.

Vẻ mặt Trần Giang Dã khựng lại, Tân Nguyệt cũng vậy.

“Có, cháu sẽ đến.”

Đôi mắt Tân Nguyệt hơi mở to.

Cô đang nghĩ, không phải anh còn muốn ôm cô đến lớp chứ?

Xấu hổ c.h.ế.t mất.

Tân Nguyệt cử động cổ chân, cảm thấy cũng không đau lắm, có thể chỉ là do quá lạnh, đang định nói anh không cần đến nữa, thì chỉ nghe một tiếng đóng cửa.

Nhân lúc cô đang ngẩn người, Trần Giang Dã đã đi rồi.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi.

Thôi kệ, trước tiên thay giày và quần đã, lạnh quá.

Thay giày và quần xong, cô xuống giường lấy một chậu nước ấm, chuẩn bị ngâm chân cho ấm lại.

Lúc mới xuống đất, cô vẫn đi hơi vất vả, nhưng hình như không phải vì cổ chân bị trẹo, mà là vì chân bị đông cứng. Chờ ngâm nước xong, cô lại nằm trong chăn một lát, lúc này mới cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Cô đoán không bao lâu nữa Trần Giang Dã sẽ tới, cho nên không ở trong chăn quá lâu, mang vớ và giày xuống giường đi thử vài bước.

Có vẻ như cô vẫn bị bong gân nhẹ, chân hơi âm ỉ đau lúc bước đi, nhưng tự mình đi thì không thành vấn đề.

Cô đoán không sai, quả nhiên Trần Giang Dã đến rất nhanh, cô chưa đi được mấy bước, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

Tân Nguyệt mở cửa ra, bên ngoài chỉ có một m*nh tr*n Giang Dã, anh đã cởi đồng phục ra, chắc là bị nước trong ao làm ướt, quần áo bên trong cũng đổi sang một bộ khác.

Không thể không nói, gu thẩm mỹ của anh thật sự rất tốt, ngay cả quần áo mùa đông cũng rất đẹp, với ngoại hình vốn có trông anh lại càng ưa nhìn, nên dù anh mặc toàn màu đen, đứng đó vẫn khiến người ta cảm thấy toàn bộ thế giới đều rộng mở.

“Dì quản lý ký túc xá đâu?" Cô hỏi.

"Bà ấy lười lên, bảo tôi phải xuống trong vòng mười phút."

Trần Giang Dã nhìn chân cô: "Có thể đi được không?”

“Thì vốn dĩ tôi có thể tự đi mà.”

Trần Giang Dã cong môi: "Vậy em dựa vào tôi mà đi.”

Khi nói như vậy, anh luôn có thói quen hơi hất cằm lên, và hàng mi cụp xuống, khiến ánh nhìn trong đôi mắt trở nên sâu sắc hơn.

Tân Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác, nhíu mày lẩm bẩm: "Bị trẹo chân mới dựa thôi đấy."