“Phản ứng nhanh đấy.”
Là giọng nói quen thuộc.
Giọng nói trầm khàn, chỉ thuộc về Trần Giang Dã.
Tân Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt, vội vàng xoay đèn bàn trong tay chiếu về phía người trước mặt.
Đúng là anh.
Lúc này, anh buông tay che miệng cô ra.
“Trần… A…”
Chỉ là cô vừa hô lên một chữ, anh lại bịt miệng cô lại.
“Đừng gọi.”
Nói xong, anh mới nghiêm túc lấy bàn tay kia ra.
“Trần Giang Dã! Anh điên rồi sao!”
Tân Nguyệt gằn giọng quát anh: "Đây là ký túc xá nữ!”
Tân Nguyệt tức giận không kiềm chế được, anh lại cười như gió nhẹ mây trôi.
“Cũng không phải chưa từng tới.”
“Anh!”
Tân Nguyệt không biết nên mắng anh thế nào cho phải, cuối cùng khẽ cắn môi nói: "Quang minh chính đại với lén lút vào đây có thể giống nhau sao?"
“Tôi cũng quang minh chính đại vào đây.”
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Tân Nguyệt khựng lại, không khỏi tò mò: "Vậy anh vào bằng cách nào?"
“Trèo qua ban công.”
Cuối tầng hai có một cái ban công, cách mặt đất khoảng ba bốn mét, nhưng đã được xây dựng hàng rào bảo vệ rất cao, tổng cộng phải gần sáu mét, có lẽ cả trường này chỉ có m*nh tr*n Giang Dã có thể trèo lên.
“Anh gọi đây là quang minh chính đại à?”
Tân Nguyệt hơi bất lực.
“Ừ.”
Lần này thì Tân Nguyệt hoàn toàn cạn lời.
Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn anh một cái: "Tránh ra.”
Anh đang đè cô lên cửa.
Trần Giang Dã chẳng những không tránh mà còn áp sát lại gần, bình tĩnh nhìn vào mắt cô.
“Khóc à?" Anh hỏi.
Mượn ánh đèn bàn, anh nhìn thấy hốc mắt cô đỏ bừng.
Tân Nguyệt hơi ngẩn ra.
“Không.”
Cô quay mặt đi chỗ khác.”
Trần Giang Dã: "Vậy bây giờ khóc đi.”
Tân Nguyệt ngạc nhiên ngước mắt lên, hoang mang mà tức giận nhìn anh: "Anh điên à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đã không biết bao lần bị cô mắng là điên hay có bệnh, Trần Giang Dã đã quen rồi, còn nhếch môi nở nụ cười, nhưng sau đó khóe miệng lại hạ xuống, ánh mắt cũng trầm xuống, anh nhẹ giọng nói với cô:
“Tôi nghe thấy hết rồi.”
Tân Nguyệt sửng sốt.
Đây là tầng hai, cửa ban công mở, vừa rồi Lưu Linh và dì quản lý ký túc xá nói lớn như vậy, chỉ cần bất cứ ai đi ngang qua, e là không nghe thấy cũng khó.
Nếu anh đã nghe thấy, cũng đã đến đây, vậy chứng tỏ anh biết cô không có bạn bè, cho dù giường ướt đẫm, cũng chỉ có thể ở lại phòng ngủ này, một mình chịu đựng đêm dài rét lạnh này.
“Tôi cũng thấy em đi hỏi Hà Tình xin thuốc hạ sốt.”
Trần Giang Dã tiếp tục nói.
“Cho nên…”
Anh nhìn cô, nặng nề lên tiếng: "Tôi biết em khó chịu, vậy thì khóc đi.”
Mũi Tân Nguyệt lập tức cay cay.
Con người luôn như vậy, vốn có thể cuộn mình lại, tự sưởi ấm, tự l**m láp vết thương, tự chữa lành, nhưng nếu có một người đến gần vào lúc này, cho dù chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, tất cả cảm xúc sẽ sụp đổ trong một khoảnh khắc.
Tất cả sự kiên cường, cứng cỏi mà cô tự cho là mình sở hữu nó, cũng sẽ tan rã từng chút một dưới ánh mắt dịu dàng của đối phương.
Nhưng cô đã quen không khóc trước mặt người khác, cho dù không nhịn nổi cũng cố gắng chịu đựng.
“Chịu đựng làm gì?”
Trần Giang Dã nhìn ra cô đang cố kìm nén, giơ tay khẽ chạm vào khóe mắt đã rơm rớm nước mắt của cô, khẽ cười nói: "Cũng không phải chưa từng thấy đâu."
Anh đã từng thấy, vào lần cô bị anh dọa khóc khi đang đi mua nến, nhưng Tân Nguyệt vẫn luôn cảm thấy lần đó anh đang cười nhạo cô, cho nên nghe được câu này, nhớ lại sự việc xấu hổ trước đó, cô càng không chịu rơi nước mắt để anh chê cười, cố gắng giữ chặt nước mắt trong hốc mắt.
Trần Giang Dã như thở dài một hơi.
"Tôi sẽ không cảm thấy em yếu đuối, dễ bị bắt nạt chỉ vì em khóc."
Anh nói xong, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười trêu chọc: "Dù sao thì em như thế nào, tôi vẫn có thể bắt nạt em."
“Trần Giang Dã!”
Tân Nguyệt đã không phân biệt được rốt cuộc anh đang an ủi cô, hay là đang trêu chọc cô.
Anh không biết nói như vậy hoàn toàn không an ủi được cô mà ngược lại còn làm cô tức giận sao?
Anh cố ý, cố ý muốn chọc giận cô.
Tân Nguyệt không biết mục đích của anh là gì.
Nhưng thật ra.
Mục đích của anh rất đơn giản, và luôn là như vậy - -
Anh muốn cô khóc.
Khóc là được rồi, cảm xúc của con người không thể luôn bị đè nén.
Về việc tại sao phải chọc giận cô…
Trước đây trong lúc chờ người khác, anh đã đọc được một quyển sách tâm lý mà anh tiện tay cầm lên. Trong đó có một dòng: Khi một người bị chọc giận, họ dễ dàng mất khống chế nhất.
Cho nên, cô càng cố gắng chịu đựng, anh càng muốn k*ch th*ch những cái gai khắp người cô, rồi nhổ từng cái một, sau đó nói cho cô biết:
"Em không cần tỏ vẻ mạnh mẽ như vậy. Ở cạnh tôi, em có thể khóc."
Tuyến phòng thủ trong lòng Tân Nguyệt cuối cùng cũng sụp đổ vào lúc này.