Tuy nhiên, việc này tất nhiên không thể kết thúc đơn giản như vậy. Mấy chiếc giường đều bị ướt, đêm nay chắc chắn không thể ngủ được.
Nhưng điều Tân Nguyệt không ngờ tới là, dì quản lý ký túc xá vừa chớp mắt đã nghĩ ra một ý tưởng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
"Đêm nay các cháu tự đi tìm bạn học chen chúc một chút đi, ngày mai ai cần bố mẹ mang nệm cùng chăn thì bảo bọn họ mang, cần mua thì mua."
Nói xong, bà ta lại mắng chửi vài câu, sau đó lôi Lưu Linh đi.
Hai người còn lại Hồ Tư Vũ và Trịnh Miểu Miểu cũng không nói gì, có lẽ họ không muốn tiếp tục ở chung một phòng cùng Tân Nguyệt, bọn họ nhanh chóng thay xong quần áo rồi đi sang phòng khác.
Rất nhanh, phòng ngủ chỉ còn lại một mình Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt không thu dọn đồ đạc, dường như hoàn toàn không có ý định đi tìm người khác để chen chúc, nhưng dù cô muốn… Thì cô có thể tìm ai đây?
Cô không có bạn bè, từ hồi cấp hai đã không có.
Năm cấp hai, tất cả mọi người trong lớp đều coi cô là một tai họa, tránh còn không kịp. Bọn họ sợ rằng nếu ở cạnh cô, bọn họ sẽ chịu sự bắt nạt tương tự từ nhóm học sinh lớn hơn, ngay cả nam sinh thích cô cũng không dám tới gần cô.
Cho đến khi Thịnh Hàng vào tù, đám người trước đây bắt nạt cô mới dừng lại. Có lẽ vì thương hại cô, bọn họ thậm chí còn đứng ra giúp đỡ cô khi cô bị người khác làm phiền, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Mặc dù cô biết bọn họ cũng bị Thịnh Hàng sai khiến, nhưng Tân Nguyệt sẽ không bắt tay giảng hòa với bọn họ, cũng sẽ không tha thứ cho họ. Sau khi họ tốt nghiệp, cô sẽ không gặp lại bọn họ nữa.
Nhờ ơn những người đó và Thịnh Hàng, cô đã quen một mình độc lai độc vãng. Trong suốt năm năm thanh xuân dài đằng đẵng mà gian khổ, cô chưa từng kết bạn với bất cứ ai, luôn một mình lẻ loi độc hành.
Trong phòng ngủ trống trải, đèn sợi đốt sáng chói mắt, cánh cửa gỗ màu vàng như ngăn cách mọi tiếng ồn bên ngoài, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ vòi nước bị rò rỉ bên ngoài.
Tân Nguyệt đứng giữa ký túc xá, tay vẫn đang cầm chậu hứng nước kia, nước còn dư lại trong chậu cũng đang nhỏ từng giọt xuống.
Không biết qua bao lâu, cô mới buông lỏng tay, chiếc chậu rơi xuống mặt đất, lăn lộc cộc lộc cộc một vòng rồi mới dừng lại, sau đó là sự yên tĩnh vô biên trong phòng ngủ.
Buổi tối mùa đông, quá yên tĩnh, cũng quá lạnh lẽo.
Tân Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chính mình, đầu đặt lên đầu gối, cả người cuộn tròn thành một khối nhỏ, giống như một con thú nhỏ bị thương, tự mình l**m láp những vết thương trên người.
Phòng ngủ vẫn rất yên tĩnh, cô không khóc, chỉ là hốc mắt đã phiếm hồng.
Khóc vì những người đó, không đáng.
Nhưng cô phải thừa nhận, cô rất buồn, thật sự rất buồn.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay vốn không đủ để đè bẹp cô, cũng không có gì ghê gớm, huống chi Trần Giang Dã đã trở lại và ở bên cô.
Nhưng…
Khi con người đổ bệnh, phòng tuyến tâm lý luôn yếu đuối hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô chỉ muốn trở về nằm nghỉ một chút, sao ngay cả một việc dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn như vậy, cũng không thể thỏa mãn cô.
Cô cảm thấy lạnh và vô cùng mệt mỏi.
Thời gian trôi qua trong cảm xúc không ngừng sa xuống, dài đằng đẵng mà gian nan.
“Tách…”
Một tiếng vang nhỏ, là tiếng tắt đèn.
Bốn phía không chỉ lạnh lẽo, mà còn tối đen.
Tân Nguyệt vẫn đang ngồi xổm, như muốn dùng tư thế cuộn tròn này vượt qua đêm nay, chỉ là không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Người bên ngoài không nói gì, chỉ gõ cửa, âm thanh không lớn, nhưng rất gấp gáp.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, chống mép giường từ từ đứng dậy, sau đó dựa vào trí nhớ tìm được đèn bàn trong bóng tối, bật nó lên, cầm đèn bàn đi mở cửa.
Cô giơ tay xoay khóa cửa, mở cửa ra. Cửa vừa hé mở thì người bên ngoài đã vọt vào, có thể nói là xông vào.
Đèn trong tay bởi vì người nọ đột nhiên xông vào mà va vào khung cửa, thay đổi phương hướng, Tân Nguyệt không nhìn thấy người tiến vào rốt cuộc là ai, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen rất cao lướt qua trước mắt.
Ký túc xá nữ làm gì có người cao như vậy, vừa nhìn đã biết là đàn ông.
Tân Nguyệt không biết tên b**n th** này từ đâu chui ra, đang định hét lên thì một bàn tay to lớn nhanh chóng bịt miệng cô lại, đè cô lên cửa.
Tân Nguyệt cũng phản ứng rất nhanh, nhấc chân muốn dùng đầu gối đánh vào chỗ hiểm của người đó, nhưng người không bị đèn bàn chiếu sáng trước mặt dường như biết cô sẽ phản kháng như thế nào. Khi cô mới nâng lên nửa chừng, người đó đã đè chân cô lại.
Trong lúc cô đang hoảng hốt thì một tiếng cười lơ đãng vang lên bên tai.
“Phản ứng nhanh đấy.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Một cảnh quay khác của văn án sắp đến rồi ~
Nỗi khổ của A Nguyệt cũng đã qua.
Chương sau, chương sau nữa và chương sau sau nữa đều rất rất rất rất rất ngọt!