Anh cười nhạo một tiếng, bổ sung thêm: "Nghĩ gì đấy?”
Tân Nguyệt lại sững sờ, lần này mặt cô còn đỏ lên.
Trần Giang Dã thấy cô đỏ mặt, nhưng không trêu chọc cô nữa, chỉ nói: "Quán net hay khách sạn, em chọn một cái đi."
Tân Nguyệt quay đầu sang một bên, giơ tay lau vài giọt nước mắt trên mặt, sau đó mới quay lại nói: "Quán net."
“Vậy đi thôi.”
“Đi như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào? Tới như thế nào thì đi như thế ấy.”
Tân Nguyệt ngạc nhiên: "Trèo qua ban công á?”
Trần Giang Dã: "Chứ còn cách nào khác à?”
Tân Nguyệt nhíu mày: "Cao như vậy, anh nhảy quen rồi, tôi nhảy có mà ngã c.h.ế.t à."
Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, hơi ngửa đầu nhìn cô: "Tôi có thể để em ngã chắc?”
Giọng anh trầm thấp, lại nói năng mạnh mẽ.
Tân Nguyệt chỉ cảm thấy giọng nói này như xuyên thấu lồng n.g.ự.c cô, chạm đến n** m*m m** nhất của trái tim.
Anh luôn như vậy, trêu chọc lòng người ngay cả khi mà anh không hề nghĩ tới điều đó.
Cô và anh nhìn nhau, ánh mắt bỗng trở nên lúng túng, lông mi dài như cánh bướm trong gió, vội vã lay động.
Cô dời tầm mắt sang một bên, thấp giọng rầu rĩ, nói: "Ai biết được.”
Trần Giang Dã cười, quay mặt đi, một lúc lâu sau lại quay lại.
"Em cứ việc nhảy, tôi đỡ em."
Giọng nói của anh lộ ra nụ cười tản mạn, nghe thì có vẻ vô lại, không đáng tin cậy chút nào, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Tân Nguyệt bất giác cắn môi, vẫn thử hỏi một câu: "Nhảy thế nào cũng được?”
“Ừ.”
Anh bật đèn pin điện thoại lên: "Để đèn bàn lại rồi đi thôi."
Tân Nguyệt hít mũi, nghe lời đặt đèn bàn đặt về chỗ cũ, lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.
Cô không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cứ như vậy dễ dàng quyết định đi ra ngoài cùng anh, nhảy từ ban công, có lẽ còn phải trèo tường.
Ở trường, cô chưa bao giờ làm điều gì khác thường như vậy.
Chắc là đầu óc bị cháy đến mức hồ đồ rồi.
Cô nghĩ vậy.
Nhưng hồ đồ thì hồ đồ đi, hôm nay cô chỉ muốn tìm một nơi để ngủ một giấc thật ngon thôi.
Cô đặt đèn bàn lại, đi tới cửa, Trần Giang Dã tắt đèn điện thoại, mở cửa nhìn ra bên ngoài, không có ai.
“Đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người đi ra ban công.
Bên ngoài không quá tối, có thể nhìn rõ gương mặt đối phương.
Trước khi nhảy xuống, Trần Giang Dã nói nhỏ với Tân Nguyệt: "Nhớ kỹ, tôi sẽ đỡ được em, em chỉ cần nhảy xuống."
Lông mi Tân Nguyệt khẽ run lên, gật đầu.
Thấy cô gật đầu, Trần Giang Dã nở nụ cười, sau đó không nói thêm lời nào, nhảy xuống. Âm thanh tiếp đất cũng không lớn, Tân Nguyệt không biết anh đã làm như thế nào.
Tân Nguyệt bám vào ban công nhìn xuống, thấy anh đứng ở phía dưới.
Không chút do dự, Tân Nguyệt cũng nhanh nhẹn trèo lên ban công, sau đó cúi đầu nhìn vị trí của Trần Giang Dã.
Đây chỉ là tầng hai, nhưng rất cao.
Nhưng mà không sao.
Anh nói anh sẽ đỡ được cô, cô tin anh.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nhảy xuống.
Cảm giác rơi xuống cực nhanh khiến trái tim cô treo lơ lửng, hô hấp dừng lại, toàn bộ m.á.u trong người như dồn l*n đ*nh đầu, những phản ứng sinh lý và cảm giác này báo hiệu cho Tân Nguyệt biết, cô vẫn còn sợ hãi.
May thay, cảm giác rơi xuống khiến người ta kinh hãi này cũng không kéo dài quá lâu.
Cô vững vàng rơi vào vòng tay của một người.
Có lẽ vì còn sợ hãi, trái tim cô đập rất nhanh.
Sau đó, trong tiếng tim đập kịch liệt, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đang cười kia, cũng nghe được tiếng cười của anh.
“Đỡ được em rồi.”
“Đỡ được em rồi.”
Giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự lười biếng khó diễn tả thành lời, giống như sự mệt mỏi dưới ánh mặt trời, nhưng âm điệu lại trầm lạnh hơn so với những nam sinh cùng tuổi khác một chút.
Có lẽ đó cũng là lý do vì sao, chỉ cần anh gọi tên cô, là có thể dễ dàng bắt được trái tim cô.
Người này…
Tân Nguyệt thở dài trong lòng, ánh mắt lại không thể rời khỏi anh.
Cô không biết anh làm thế nào, rõ ràng cô nhảy thẳng xuống, mà hiện tại anh lại ôm ngang cô trong lòng, cho nên, cô vừa mở mắt là có thể nhìn thấy anh, không cần ngước mắt.
Trần Giang Dã cũng đang nhìn cô, sau đó chậm rãi nhướng mày trong ánh mắt kinh ngạc của cô:
“Không định xuống sao?”
Tân Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, cuống quít quay mặt đi, bực bội cắn môi nói: "Anh không buông tôi ra, sao tôi xuống được?”
Trần Giang Dã cũng không vạch trần cô, chỉ mỉm cười.
Anh không buông ra ngay, mà đi về phía trước vài bước. Đến trước một bồn hoa, anh cúi người đặt cô lên bồn hoa cao nửa mét, như sợ nếu trực tiếp buông tay cô sẽ không đứng vững mà bị trẹo chân, lại không muốn tỏ ra bản thân quá quan tâm.
Đúng là cách cư xử của đại thiếu gia kiêu ngạo.
Sau khi đặt Tân Nguyệt lên bồn hoa, một tay Trần Giang Dã vẫn không buông ra, cầm khuỷu tay của cô, để cô mượn lực bước xuống bồn hoa.