Cảm Nắng

Chương 158



Sau khi tắt đèn, sân trường yên tĩnh mà trống trải, xung quanh tối đen.

Tân Nguyệt bước xuống bồn hoa, nhìn bốn phía, lại nhìn về phía Trần Giang Dã, hỏi: "Chúng ta ra ngoài bằng đường nào?"

“Đi theo tôi là được.”

Nói xong, tay anh trượt từ khuỷu tay cô xuống, giống như lúc ở trong phòng ngủ, anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi.

Anh biết cô sợ bóng tối, cũng để tránh việc cô giẫm lên cái gì đó rồi lại trẹo chân.

Tân Nguyệt không rút tay ra, mặc cho anh kéo mình đi trong bóng đêm đen kịt.

Nếu anh không nắm tay cô, cô thật sự sẽ sợ.

Đêm nay không có ánh trăng, xa xa chỉ có một vài ánh sáng mờ mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường, khắp nơi đều tối đen như mực, nhất là những bụi cây u ám hai bên đường, như thể có thứ gì đó đáng sợ sẽ bất ngờ chui ra từ trong bóng cây bất cứ lúc nào.

Nếu một mình đi bộ trong trường học toát lên vẻ đáng sợ sau khi tắt đèn như này, thì Tân Nguyệt chắc chắn sẽ sợ c.h.ế.t khiếp, cho dù có hai người đi cùng nhau, cô cũng sẽ cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Trước kia, cô đi đêm với Tân Long mà không có đèn pin, cô đã gần như bám chặt vào Tân Long, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng đêm nay, Trần Giang Dã chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay cô đi phía trước, cô đã không còn sợ gì nữa.

Đêm khuya, mùa đông vô cùng lạnh lẽo, gió thổi vào mặt như d.a.o cắt. Tân Nguyệt bị gió thổi đến phải nheo mắt lại, nhưng cô không cảm thấy lạnh, cơ thể ấm áp, đáy lòng cũng vậy.

Trần Giang Dã của cô như vẫn luôn rất nóng, nóng rực, được anh nắm tay thế này sao cô có thể cảm thấy lạnh được.

Nhưng anh vẫn quay đầu lại hỏi cô: "Lạnh không?”

Cô lắc đầu.

Trần Giang Dã cảm giác được làn da cô nóng bỏng, cho nên không nghi ngờ lời nói của cô, chỉ là hàng lông mày của anh lại hơi nhíu lại, có lẽ anh nghĩ rằng da cô nóng lên là vì sốt.

“Uống thuốc chưa?" Anh lại hỏi.

“Uống rồi.”

Nếp nhăn giữa lông mày Trần Giang Dã hơi giãn ra một chút: "Không thoải mái thì nói."

“Ừ.”

Anh quay đầu kéo cô đi tiếp.

Hơn mười phút sau, hai người băng qua sân thể dục, đến trước một bức tường cao.

Tân Nguyệt ngửa đầu nhìn bức tường cao hơn ba mét: "Trèo lên kiểu gì?”

Trần Giang Dã hơi khom người, vươn tay, tư thế giống như một quý ông mời một quý cô cùng khiêu vũ.

“Giẫm lên đây." Anh nói.

Tân Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, hơi không thể tin được nhìn anh, một phần là vì anh sẵn lòng để cô giẫm lên tay anh, phần khác là vì cô không thể tin được một tay anh có thể nâng trọng lượng toàn bộ cơ thể cô lên.

"Anh có thể nâng tôi lên bằng một tay?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã hơi nhướng mày: "Điều này rất khó sao?”

Được rồi, anh đã thành công “làm màu” với cô.

“Vậy tôi giẫm lên nhé.”

“Ừ.”

Tân Nguyệt chưa bao giờ là người ngại ngùng, nếu anh bảo cô giẫm, vậy thì cô sẽ giẫm.

Cô vươn tay bám vào tường, nhìn Trần Giang Dã rồi giẫm chân lên.

Cô biết Trần Giang Dã rất khỏe, nhưng lúc giẫm lên tay anh, cô vẫn khiếp sợ. Tay anh tựa như bậc thang gắn vào mặt tường, không hề nhúc nhích, ổn định đến mức không thể tin được, hơn nữa tay này còn là tay trái của anh.

Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Tân Nguyệt, anh từ từ vươn tay phải ra, nâng lên cao, sau đó khẽ hất cằm ý bảo cô giẫm chân còn lại lên tay phải của anh.

Tân Nguyệt nuốt nước bọt, chàng trai này rốt cuộc là một sự tồn tại đáng sợ cỡ nào.

Cô hít sâu một hơi, giẫm chân còn lại lên tay phải của anh, cơ thể nâng lên cao thêm nửa mét, giờ cô có thể với tới bờ tường rồi.

Trần Giang Dã thấy hai tay cô đã bám vào bờ tường, lên tiếng: "Bám chắc vào, tôi nâng em lên."

“Tôi bám chắc rồi.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Trần Giang Dã cầm hai chân cô, chậm rãi nâng cô lên qua vai như nâng tạ.

“Được rồi.”

Tân Nguyệt cũng coi như là một tay trèo cây giỏi, chỉ cần độ cao thích hợp, trèo tường cũng không quá khó với cô. Cô nâng một chân lên bám vào bờ tường, tay chân đồng thời dùng lực để leo lên.

“Anh lên thế nào?”

Cô ngồi trên bờ tường hỏi Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã không trả lời, vỗ tay hai cái rồi dùng hành động trả lời cô - -

Anh hơi lùi lại một chút, chạy đà hai bước rồi nhảy vọt lên không trung, đạp lên tường để di chuyển giống như một kiếm khách võ nghệ cao cường trong phim, hai tay anh bám vào bờ tường rồi leo lên, động tác vô cùng nhanh gọn.

Tân Nguyệt kinh ngạc bất giác há hốc miệng.

Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, đáy mắt lộ ra ý cười: "Tôi xuống trước, rồi em nhảy xuống, tôi đỡ em."

Tân Nguyệt hoàn hồn, nhìn xuống dưới và nói: "Độ cao này tôi vẫn có thể tự xuống."

Trần Giang Dã “Xì” một tiếng: "Chân mà trẹo thì tôi không cõng em đâu.”

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, buồn bực nói: "Ai cần anh cõng.”

Trần Giang Dã lại hừ một tiếng trong cổ họng, sau đó nhảy xuống.

Tân Nguyệt không thể nhảy xuống như anh, cô xoay nửa người, hai tay bám vào đầu tường, từ từ thả chân xuống.