Tất cả đều không cần nói ra.
Tân Nguyệt đột nhiên hiểu vì sao lúc cô nói vị trí của phòng trực ban, đáy mắt anh lại có ý cười.
Anh biết cô sẽ ở đối diện anh.
Biết cô đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy anh.
Vậy anh sẽ ở đó đợi cô.
Người này…
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, đặt chậu xuống, dùng khẩu hình để nói vài lời với anh.
Thị lực của Trần Giang Dã vô cùng tốt, anh có thể nhìn rõ khẩu hình của cô, cũng có thể đoán được ý cô muốn nói, cô nói:
“Mau về ngủ đi.”
Ký túc xá nam và nữ cách nhau một khoảng, Tân Nguyệt phải nheo mắt lại mới nhìn thấy biểu cảm của Trần Giang Dã, dường như anh nở nụ cười, dập điếu t.h.u.ố.c chỉ hút được một nửa vào gạt tàn đặt trên ban công, sau đó xoay người vào phòng.
Nhìn anh đi vào, Tân Nguyệt cũng trở về phòng.
Vốn dĩ còn vài thứ cần thu dọn, nhưng cô lại ngồi bên giường và ngẩn người một lúc. Cô cứ ngẩn người như vậy rồi bật cười một mình, cười đến ngây ngốc.
Khi nhận ra bản thân đang cười ngây ngô một mình, cô lắc đầu, rồi mới tiếp tục dọn dẹp.
Đồ đạc của cô thật sự ít. Cô giặt sạch đôi giày bị ướt trong ao, mang ga trải giường và quần áo bẩn đến phòng giặt quần áo, nhưng vẫn chưa kết thúc tiết học đầu tiên.
Tối hôm qua không biết là do t.h.u.ố.c men và cơ thể, hay là do phòng net quá ấm áp, cô ngủ rất ngon, giờ cũng không buồn ngủ, nhưng cô không có ý định trở về lớp học. Cô cảm thấy tiến độ ôn tập của các giáo viên quá chậm, sau khi bước vào giai đoạn ôn tập đầu tiên cô cũng rất ít nghe giảng, chủ yếu đều tự ôn tập theo tiến độ của riêng mình.
Hơn nữa, bất kể là giai đoạn ôn tập thứ nhất, giai đoạn thứ hai hay giai đoạn thứ ba, các giáo viên đều chỉ ôn tập những phần trọng điểm, nhưng nếu cô muốn đạt điểm tối đa thì không thể bỏ sót bất kỳ phần kiến thức nào.
Cô ở lại phòng ngủ, ôn tập đến tiết cuối cùng. Tân Nguyệt nhìn giờ, lại ôn tập thêm mười phút rồi bắt đầu cất sách vở trên bàn vào cặp. Hôm nay cô không có mặt ở lớp, vì vậy không thể đi cùng giáo viên đến căn tin của giáo viên, một mình cô cũng không tiện đến căn tin của giáo viên ăn cơm. Để tránh gặp phải đám người Hạ Mộng Nghiên, cô đành phải đến căn tin sớm một chút.
Sau khi thu dọn xong, cô đứng lên chuẩn bị ra ngoài ban công rửa tay.
Cô đẩy cửa ra, giống như buổi sáng, cô lại bất ngờ nhìn thấy Trần Giang Dã đứng ở ban công đối diện.
Dường như Trần Giang Dã đang chờ cô. Sau khi nhìn thấy cô, anh ra dấu tay với cô, ngón trỏ chỉ xuống cửa ký túc xá của cô.
Tân Nguyệt phản ứng lại sau hai giây, đoán rằng anh bảo cô đợi anh dưới đó
Cô giơ tay lên nói "OK" với anh.
Sau khi đi xuống, quả nhiên, cô thấy Trần Giang Dã cũng đi xuống.
Chờ anh đến gần, Tân Nguyệt nói trước: "Trưa nay tôi cũng mời anh nhé."
Trần Giang Dã không khách sáo với cô: "Đi.”
Hai người sóng vai đi về phía căn tin.
Đến căn tin, Tân Nguyệt hỏi anh: "Có phải anh chỉ ăn món đặc sản không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Giang Dã "Ừ" một tiếng.
Căn tin có nhiều quầy, trong đó có một quầy chuyên phục vụ các món đặc sản, vừa đắt lại vừa ít, nhưng hương vị quả thật ngon hơn rất nhiều.
Lúc này trong căn tin chỉ có những người có tiết thứ tư là tiết thể dục, hơn nữa bọn họ còn phải tập hợp nên không thể đi lấy cơm ngay bây giờ, vì vậy hai người không cần xếp hàng.
Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đi tới quầy đồ ăn đặc sản.
“Anh muốn ăn cái gì?" Tân Nguyệt hỏi.
“Em chọn đi.”
Tân Nguyệt liếc anh một cái, rồi chỉ vài món: thịt bò xào, gà hầm, thịt xào ớt xanh, canh vịt nấu với củ cải, đều là những món không cay.
“Bốn món, bảy mươi hai tệ.”
Tân Nguyệt gật đầu, chuẩn bị lấy thẻ cơm ra để quẹt, một bàn tay lớn đã lấy thẻ quẹt trước cô.
Nghe thấy tiếng “bíp”, Tân Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giang Dã: "Anh làm gì vậy? Không phải nói để tôi mời sao?”
Trần Giang Dã hỏi ngược lại: "Tôi nói để em mời khi nào?”
Tân Nguyệt nhớ lại, anh không nói, chỉ nói "Đi", làm cô cho rằng anh đồng ý.
"Em để dành tiền đó để chiều nay mời tôi đi."
Hai tay anh bưng ba đĩa thức ăn, nhướng mày nhìn Tân Nguyệt, "Còn đứng đó làm gì, bưng cơm."
Tân Nguyệt thở dài, bưng cơm lên đi theo anh.
Hai người tìm một góc ngồi xuống, trong căn tin không có học sinh lớp mười hai, nhưng trong trường học chắc không ai là không biết hai người bọn họ, cho dù không biết Trần Giang Dã cũng biết Tân Nguyệt, mà cho dù không ai biết bọn họ đi nữa, chỉ cần nhìn hai khuôn mặt này ngồi cùng một chỗ thì gần như tất cả mọi người đều chú ý đến bọn họ.
Cả hai đã sớm quen với việc bị người khác chú ý nên thản nhiên ăn cơm. Suốt bữa ăn, hai người không nói chuyện, cũng không có biểu cảm gì, nhưng chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ phấn khích.
“A a a a a a a hai người họ thật xứng đôi!”
“Siêu xứng đôi! Đúng là một cặp trời sinh! Một sự kết hợp thần tiên!”
"Trường chúng ta được vị đại sư nào khai quang mà lại có thể đồng thời xuất hiện hai người có nhan sắc đỉnh nóc kịch trần như thế này!"
“Hai người họ đang yêu nhau à? Có phải đang quen nhau không?
“Chắc chắn luôn! Trông có vẻ như đã thành một cặp vợ chồng già rồi!”
"Tôi nghe nói Trần Giang Dã chuyển đến đây vì Tân Nguyệt, nói không chừng hai người đã yêu nhau từ lâu rồi."
“A a a a a đây chính là vì yêu mà chuyển TSo!? Cứu mạng!”
Khi những nữ sinh kia nói ra những từ "Vì yêu mà chuyển trường", động tác nhai nuốt của của Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đồng thời ngừng lại, sau đó đồng thời ngước mắt nhìn về phía đối phương.
Trần Giang Dã dường như đang cười, mà khi Tân Nguyệt nhìn thấy ý cười trong đáy mắt anh thì cô không cười nổi, cả khuôn mặt bỗng chốc nóng lên.
Cô biết anh nghe thấy, anh cũng biết cô nghe thấy.