Cảm Nắng

Chương 168



Mười mấy phút trôi qua trong tiếng gió gào thét, một bóng dáng màu xanh trắng xuất hiện ở cổng trường, lúc này anh mới xoay người, xuống tầng.

Ở cổng trường.

Tân Nguyệt xuống xe ba gác, tay xách hai túi lớn, một túi đệm, một túi chăn.

Túi rất nặng, nhưng Tân Nguyệt rất khỏe. Cô cầm hai cái túi lớn này, còn đeo cặp sách nặng chừng mười cân trên lưng, vẫn đi rất nhanh. Chỉ là con đường này thật sự quá dài, cô đi mãi mà vẫn chưa tới.

Cô không đeo găng tay, tay xách túi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, lạnh đến tím tái. Cô không cảm thấy mệt nhưng cảm thấy lạnh, vì vậy khi đi qua tòa nhà giảng dạy thứ ba, cô dừng lại và xoa xoa tay.

Hơi nóng hướng về lòng bàn tay ngưng tụ thành sương trắng trong không khí, lượn lờ bốc lên, làm mờ tầm mắt. Xuyên qua màn sương, cô thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Tân Nguyệt ngẩn người.

Bây giờ đang là giờ học, sao anh lại ở đây?

“Xách không nổi?”

Chàng trai đi đến trước mặt cô.

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?”

“Hà Tình bảo tôi về ngủ.”

"Cô ấy nghĩ anh bị ốm à?"

Trần Giang Dã "Ừ" một tiếng, ánh mắt dừng trên bàn tay bị đông lạnh của cô.

Anh hơi cúi người, dùng một tay nhấc hai cái túi lớn cô đặt trên mặt đất, liếc cô một cái rồi nói: "Tay lạnh thì mua găng tay đi, hà hơi thì có ích lợi gì, em cho rằng em thở ra tiên khí sao?"

Nghe câu nói của anh, Tân Nguyệt thở dài trong lòng.

Người này nói chuyện thật khó nghe, nhưng hành động thì luôn hiện hữu, luôn đáng tin cậy.

Một người rất mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn.

Có lẽ đây chính là tsundere [*] c.h.ế.t tiệt trong truyền thuyết.

[*] Tsundere: dùng để chỉ những người có tính cách rất khó gần, ương ngạnh, nhiều khi hay nổi nóng với mọi người và hơi có phần khắt khe. Tuy nhiên điều đó chỉ để che giấu mặt nội tâm dễ thương, đa cảm và biết quan tâm đến người khác của họ mà thôi. Nói nôm na, tsundere là những người có tính cách kiểu “bên ngoài hống hách khó ưa, bên trong dịu dàng ấm áp”.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó lại thở ra, nhấc chân đi về phía trước, tiếp tục vừa đi vừa hà hơi vào lòng bàn tay, vừa xoa hai tay vào nhau..

Trần Giang Dã “hừ” một miệng, nhưng không nói gì nữa, xách đồ đuổi theo.

“Hôm nay em có nói với Hà Tình về việc đổi phòng ngủ không? Em cãi nhau với bọn họ to như vậy, lại còn tố cáo, sao còn ở chung một phòng được?”

“Tôi nói rồi, tôi đến phòng trực ban.”

“Phòng trực ban?”

"Đó là phòng tự học, ký túc xá nam của các anh chắc cũng có, nhưng bây giờ không khuyến khích làm phòng tự học nữa, nên đổi thành phòng trực ban, nói là phòng trực ban nhưng thật ra không có ai trực, phòng cũng trống không, không cho người ở, bởi vì đèn ở phòng đó không tự động tắt được, muốn tắt mở thì phải tắt ở trong phòng mới được.”

Nghe Tân Nguyệt nói xong, không biết Trần Giang Dã nghĩ đến điều gì, anh khẽ nhướng mày.

“Phòng trực ban của bọn em ở đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Căn phòng đầu tiên anh nhìn thấy khi lên cầu thang."

Nghe vậy, đáy mắt Trần Giang Dã chợt lộ ra ý cười, vẻ mặt có phần.

Tân Nguyệt chú ý tới biểu cảm của anh, nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.

Mấy phút sau, hai người dừng lại trước ký túc xá nữ, Trần Giang Dã trả lại túi cho Tân Nguyệt.

Khi Tân Nguyệt đưa tay nhận lấy, anh đột nhiên nói: “Chiều tôi muốn ra ngoài ăn."

Tân Nguyệt ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Anh muốn ra ngoài ăn thì liên quan gì đến cô?

Cô còn chưa nói ra câu này thì nghe thấy anh nói tiếp:

“Em mời tôi.”

Tân Nguyệt: “...”

Quả nhiên có liên quan đến cô.

“Được.”

Cô đồng ý, mà cũng không thể không đồng ý, người ta đã thức suốt đêm để trông coi cô, nếu cô không mời thì thật không phải phép.

"Tôi vào trước đây, chiều gặp ở lớp."

“Ừ.”

Trở lại ký túc xá, Tân Nguyệt xin chìa khóa phòng trực ban từ dì quản lý ký túc xá rồi bắt đầu chuyển đồ.

Cô không có nhiều đồ đạc lắm, sắp xếp cũng gọn gàng, nhanh chóng đã dọn xong. Sau khi trải giường, cô xuống giường bưng chậu và dụng cụ vệ sinh cá nhân trên sàn lên, chuẩn bị đặt lên bồn rửa mặt bên ngoài.

Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy cây long não bên ngoài ban công, ký túc xá nam đối diện, cùng người đó ở ban công đối diện.

Người đó dựa vào ban công hút thuốc, khói t.h.u.ố.c lượn lờ, giống như ngày đầu gặp gỡ, anh đứng dựa vào ban công tầng hai, nhìn cô qua làn khói trắng, rồi nhả một vòng khói t.h.u.ố.c về phía cô.

Tân Nguyệt ngẩn người.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày- -

Ở trường học, cô mở cửa ra là có thể nhìn thấy người mình thích.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Về quan điểm "Kiềm chế”, những gì tôi nói trước đây có thể đã khiến mọi người hiểu lầm, tôi muốn giải thích một chút ở đây:

Tôi muốn viết về những cảm xúc mà cả hai đều cố gắng kiềm chế nhưng lại không thể kiềm chế hoàn toàn. Tình nồng khó lòng kiềm chế, họ sẽ tìm lý do để thành toàn cho mong muốn được ở bên cạnh đối phương của mình. Cả hai đều như vậy, nhưng bọn họ vẫn cố gắng kiềm chế.

Tân Nguyệt sẽ luôn tỉnh táo, và Trần Giang Dã cũng sẽ không quấy rầy Tân Nguyệt học tập.

Anh ấy sẽ bảo vệ bông hồng của mình và biến nó thành một mặt trăng vĩnh viễn không bao giờ lặn.