Tân Nguyệt vẫn chấp nhận chuyện Trần Giang Dã mua điện thoại cho cô.
Mặc kệ lý do thoái thác vừa rồi của anh là sự thật hay chỉ để thuyết phục cô nhận điện thoại, dù sao mua cũng mua rồi, không trả lại được, nên cô ngoài việc nhận ra còn có thể làm gì đây?
Mặc dù người liêm khiết không ăn đồ bố thí, cô hiểu thế nào là liêm sỉ, nhưng đây không phải là sự bố thí Trần Giang Dã dành cho cô. Cô cũng không thanh cao như vậy. Cô chưa bao giờ thích làm khó mình, nhất là ở phương diện cảm xúc. Chỉ cần cô không chìa tay ra xin xỏ, thì cô cũng không từ chối của người cho. Những thứ người ta nhét vào tay cô, cô vẫn có thể chấp nhận.
“Được rồi, coi như tôi nợ anh một ân tình.”
Trần Giang Dã nheo mắt, nhếch môi, nói: "Em có biết bây giờ ân tình của em đối với tôi có ý nghĩa thế nào không?"
Tân Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó cô mới kịp hiểu ra, rồi lập tức nổi giận.
“Trần Giang Dã!”
Cô hạ giọng, hét lên với anh: "Trong đầu anh ngoại trừ…”
Cô dừng một chút, bỏ qua chữ kia: "Không còn gì khác sao?”
"Có, sao có thể không, nhưng điều đó không ngăn cản được việc tôi muốn lên giường với em."
Tân Nguyệt không nói ra hai chữ "lên giường", nhưng Trần Giang Dã lại nói một cách thẳng thừng và lộ liễu.
Tân Nguyệt tức giận nghiến răng, sau đó cười lạnh một tiếng: "Không phải anh nói anh là người lãnh cảm à?”
“Đó là trước kia.”
Trần Giang Dã nói một cách hùng hồn: "Con người ai mà chả thay đổi!”
“Anh!”
“Em kích động như vậy làm gì?”
Trần Giang Dã đến gần, đưa tay nắm lấy mặt cô, nâng lên.
"Cuối cùng em cũng phải cho tôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."
Anh cúi người, nắm lấy mặt của cô và lắc nhẹ, cười rất xấu xa: "Dùng cách đó để trả lại ân tình, lợi cho em thế còn gì."
“Lợi em gái anh á!”
Lần thứ hai Tân Nguyệt c.h.ử.i thề với anh, sau đó đẩy anh ra, xoay người bỏ đi.
Đi nhanh là tính cách thông thường của con gái khi tức giận, chẳng mấy chốc cô đã đi được hơn mười mét.
Trần Giang Dã đứng tại chỗ nhìn cô, đáy mắt lộ ý cười, chậm rãi đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù anh đi chậm, nhưng chân dài, mỗi bước đi của anh bằng hai bước của Tân Nguyệt, khoảng cách chẳng kéo quá xa.
Bóng lưng Tân Nguyệt tràn đầy tức giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, như muốn đ.ấ.m ai đó vài cú.
Tuy nhiên, có lẽ vì thời tiết thật sự quá lạnh, cô đã tức giận đến vậy rồi, nhưng chưa được bao lâu cô vẫn không quên nhét tay vào trong ống tay áo, cổ cũng rụt lại, cộng thêm dáng đi tức tối kia, trông cô giống như một chú chim cánh cụt giấu tay trong ống tay áo, vừa buồn cười vừa rất đáng yêu.
Lúc cô nhét tay vào ống tay áo, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng trang phụ kiện thời trang, bên trong treo đầy găng tay và khăn quàng cổ.
Khi đi ngang qua, đồng tử của Trần Giang Dã cũng trượt về đuôi mắt, liếc vào bên trong, bước chân cũng chậm lại, nhưng anh không dừng lại.
Đến trường, Tân Nguyệt vẫn đi nhanh như cũ, không quay đầu lại nhìn Trần Giang Dã lấy một lần. Khi về đến lớp, dù có nhiều tiết học vào buổi tối, Trần Giang Dã lại ngồi ngay sau cô, cô cũng chẳng nói với anh câu nào.
Trần Giang Dã nhìn cô nổi giận, cũng không dỗ dành.
Ngay cả đám Từ Dương cũng nhận ra giữa hai người bọn họ có vấn đề. Lúc ra ngoài hút thuốc, cậu hỏi: "Anh, anh cãi nhau với Tân Nguyệt hả?"
Trần Giang Dã chỉ nói: "Không tính là cãi nhau.”
Từ Dương: "Cãi nhau hay không cãi nhau, anh quan tâm làm gì. Khi con gái không vui thì cần phải dỗ chứ."
Trần Giang Dã liếc cậu một cái: "Cần cậu dạy tôi việc này chắc?”
Từ Dương bĩu môi: "Thế sao em chẳng thấy anh hành động gì?”
Trần Giang Dã hút một hơi thuốc, từ từ nhả ra, nói một cách bình thản: "Phòng học là nơi để học."
Từ Dương: “...”
Lý do này, cậu không thể phản bác, nhưng lại cảm thấy rất nhảm nhí.
Bọn họ tất nhiên không hiểu, việc học có ý nghĩa thế nào với anh và Tân Nguyệt.
Vì muốn học tập tốt, cô đã từ bỏ anh, còn anh cũng vì không muốn làm phiền cô học, mà chịu đựng tạm thời mất đi cô.
Cho nên, anh không muốn để cô cảm thấy có bất kỳ sự quấy rầy nào khi học.
Cô nổi giận với anh, không muốn nói chuyện với anh, có lẽ cô càng có thể tập trung học tập hơn. Vậy thì anh sẽ không nói gì, cũng không làm phiền, sẽ không giống như rất nhiều chàng trai cùng tuổi khác, đã chọc giận bạn nữ rồi còn muốn làm vài trò như tỏ ra yếu thế hay dỗ dành. Làm gián đoạn việc học khi người ta không muốn để ý đến mình, đặc biệt là khi người đó rất coi trọng việc học, đó là một việc rất đáng ghét.
Có chuyện gì cứ để tan học rồi nói, đợi đến khi tan học, đợi cô mở điện thoại ra.
Hôm nay, sau khi tan học, giáo viên vẫn đưa Tân Nguyệt về ký túc xá.
Khi trở về không gian yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, không gian chỉ thuộc về riêng mình, Tân Nguyệt lập tức thả lỏng. Lần đầu tiên cô cảm thấy, việc trở về ký túc xá sau giờ tự học tối là một chuyện khiến cô vui vẻ.