Cảm Nắng

Chương 172



Khi con người vui vẻ vì một chuyện gì đó, cảm xúc tiêu cực đối với những người khác và những chuyện khác cũng sẽ theo đó mà thay đổi, chẳng hạn như, bây giờ cô nghĩ đến Trần Giang Dã đáng ghét kia, cũng không còn thấy đáng ghét đến vậy nữa.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nói những lời vô liêm sỉ như thế, hơn nữa những gì anh nói… Hoàn toàn là sự thật.

Tân Nguyệt đỡ trán.

Nghĩ đến người này, cô mới nhớ ra người này đã tặng cô một chiếc điện thoại hôm nay.

Cô lấy điện thoại ra.

Cô không biết gì về nhãn hiệu điện thoại, kiểu dáng hay tính năng gì gì đó, chỉ cảm thấy chiếc điện thoại này có cảm giác rất tốt, có lẽ không rẻ.

Tân Nguyệt thở dài, mở khóa màn hình, nhìn thấy các ứng dụng thường dùng đã được cài đặt gần như đầy đủ trên giao diện đầu, Trần Giang Dã thậm chí còn làm xong thẻ SIM cho cô, ngay cả wechat cũng đăng ký cho cô.

Cô mở wechat, bên trong cũng chỉ có một liên hệ duy nhất, avatar chính là một bức hình nền đen, không có gì, tên wechat là:

[L]

Không có bất kỳ ghi chú nào, nhưng Tân Nguyệt ngoài Trần Giang Dã thì không thể là ai khác. Nhưng nhìn tên wechat của anh, Tân Nguyệt lại có chút thắc mắc, tại sao anh lại dùng chữ cái "L" làm tên wechat, âm tiết đầu tiên trong tên của anh cũng không phải "L".

Xuất phát từ sự tò mò, cô nhấn vào avatar của anh. Wechat không có nhiều tính năng không cần thiết giống như các ứng dụng khác, ngoài tên wechat thì chỉ có ID wechat và khu vực.

ID WeChat của anh là một vài dấu chấm câu kèm một chuỗi tiếng Anh "Lunarnaut", khu vực thì để trống.

[Lunarnaut]

Tân Nguyệt biết từ này, nghĩa là phi hành gia mặt trăng.

Trong phút chốc, lòng cô căng thẳng.

Ma xui quỷ khiến, cô lại nhìn tên wechat anh đăng ký cho mình:

[M]

Sau đó cô nhấn vào trang cá nhân, ID wechat hiển thị trên đó cũng là một vài dấu chấm câu kèm một chuỗi tiếng Anh:

[Moon]

Lòng cô lại căng thẳng, tiếp đó, tim đập nhanh hơn, nặng hơn.

Nhịp tim mạnh đến mức có thể thấy rõ sự d.a.o động của nó ngay cả khi cô đang mặc áo bông dày mùa đông.

Mà đúng lúc này, một chấm đỏ bất ngờ hiện ra bên dưới, có ai đó gửi tin nhắn cho cô.

Tân Nguyệt hoàn hồn, bấm vào.

Wechat của cô chỉ có một m*nh tr*n Giang Dã, tin nhắn tất nhiên chỉ có thể là từ anh.

Trần Giang Dã gửi cho cô một bức ảnh.

Cô mở ảnh ra.

Đó là một bức tranh, giống như truyện tranh Nhật Bản nhưng lại có họa tiết mực đầy màu sắc. Bức tranh vẽ một ngôi nhà trệt, thấp, có sân nhỏ. Dưới mái hiên, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang cúi đầu làm bài thi. Toàn bộ bức tranh mang đến cảm giác tươi mát và chữa lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn bức tranh này, Tân Nguyệt sửng sốt, ngón tay vô thức khẽ chạm vào màn hình trong sự ngẩn ngơ, hình ảnh thu nhỏ lại, phía dưới nhảy ra một tin nhắn mới:

[Tặng em làm hình nền, không cần khách sáo]

Người này thật là…

Tân Nguyệt bật cười, lại mở hình ra.

Lúc anh ngồi trên tầng hai nhà đối diện, cô đã đoán Trần Giang Dã đang vẽ cô, nhưng không ngờ anh lại vẽ đẹp như vậy.

Cô nhìn bức tranh này rất lâu.

Cuối cùng cô nhấn lưu lại và đặt làm hình nền màn hình khóa và màn hình chính.

Đêm nay, dường như cô đã quên mình vẫn còn giận người nào đó, thậm chí khi ngủ, khóe miệng cô vẫn cong lên.

Đêm nay có trăng, hình dạng nửa vầng, giống dáng vẻ của cô gái khi cười.

Có lẽ mặt trăng cũng rất vui.

*

Sáng hôm sau, Tân Nguyệt vẫn thức dậy lúc sáu giờ hơn. Hôm qua có lẽ là đêm cô ngủ ngon nhất kể từ khi lên cấp ba. Cô đi ngủ lúc mười một giờ rưỡi, không có tiếng nói chuyện ồn ào, không có tiếng động do người khác thức dậy giữa đêm, và một đêm không mộng mị.

Cô vươn vai, lười biếng nằm trên giường thêm một lúc rồi không nỡ bước rời khỏi ổ chăn ấm áp.

Cô đẩy cửa ra, sương mù và không khí lạnh của buổi sáng mùa đông ập vào mặt, Tân Nguyệt nhìn xuyên qua lớp sương mỏng, thấy người ở ban công đối diện đã hút t.h.u.ố.c từ sáng sớm.

Cô thở dài, thu hồi tầm mắt và đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, đối diện đã không còn bóng người.

Tân Nguyệt trở về phòng, lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn. Cô đặt điện thoại xuống, đeo cặp sách đi xuống tầng.

Ngoài cửa ký túc xá có một cây long não rất cao, dưới tán cây, một bóng người cao lớn đang đứng ở đó, tay tùy ý đặt ở sau lưng.

Tân Nguyệt dừng chân một chút, sau đó bước ra khỏi cửa ký túc xá.

“Lại đây." Người kia mở miệng.

“Làm gì?”

“Bảo em lại đây thì lại đây.”

Tân Nguyệt miễn cưỡng đi tới, dừng lại trước mặt anh: "Rốt cuộc là làm gì?”

Trần Giang Dã không trả lời, chỉ giơ tay lên.

Tân Nguyệt chỉ cảm thấy có một bóng trắng lướt qua trước mắt, sau đó, có thứ gì đó khoác lên cổ cô. Cô cúi đầu nhìn xuống, vật đó mềm mại quấn quanh cổ và nửa khuôn mặt của cô.

Tân Nguyệt chớp mắt như con nai nhỏ sợ hãi, rồi mới nhìn rõ- -

Đó là một cái khăn quàng cổ trắng như tuyết, lớp vải nhung mang cảm giác mịn màng và mềm mại. Thứ còn lại trên cổ cô là một đôi găng tay trắng như tuyết, bên ngoài cũng được viền bằng một lớp lông tơ mịn, rất đẹp.