Cảm Nắng

Chương 184



"Cả đời này tôi không quên được anh ta, nhưng là bởi vì tôi hận anh ta, hận anh ta dùng bạo lực ép buộc tôi, hận anh ta khiến tôi gián tiếp gánh một mạng người trên lưng. Nếu như anh ta không vì tôi mà g.i.ế.c người, có lẽ tôi sẽ không hận anh ta đến vậy."

Cô nói một hơi rất nhiều, cuối cùng hỏi anh: "Anh nghe rõ chưa?"

Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm, im lặng vài giây, chỉ nhìn cô, sâu trong con ngươi như có thứ gì đó đang phát triển mãnh liệt.

“Trần Giang Dã!”

Tân Nguyệt hơi tức giận, cô đã nói nhiều như vậy, rốt cuộc anh có đang nghe hay không?

“Tân Nguyệt.”

Bỗng nhiên, anh mở miệng, giọng nói rất khàn, cũng rất trầm: "Em có biết không, tôi con mẹ nó..."

Những lời còn lại là --

Muốn hôn em đến nhường nào.

Anh không nói ra, lý trí không cho phép.

“Gì cơ?" Tân Nguyệt hỏi lại.

Yết hầu Trần Giang Dã lên xuống, xuống đến mức thấp nhất. Một lát sau, anh nói: "Tôi con mẹ nó chỉ thuận miệng hỏi thôi, em căng thẳng như vậy làm gì?"

Tân Nguyệt ngẩn người, vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt: "Ai... Ai căng thẳng?”

Anh bước về phía cô, môi nở nụ cười: "Không căng thẳng thì sao em giải thích với tôi nhiều thế? Sợ thôi hiểu lầm trong lòng em có người khác sao?”

“Tôi... Tôi…”

Từ trước đến nay, Tân Nguyệt luôn ăn nói khéo léo, bây giờ lại không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể né tránh ánh mắt và lùi lại phía sau.

Nhưng cô lùi lại một bước, anh lại tiến thêm một bước, từng bước từng bước tới gần, rồi đưa tay giữ chặt gáy cô, không cho phép cô tiếp tục lùi lại, ép cô nhìn vào mắt anh.

"Tân Nguyệt, tôi nói rồi, tôi có bệnh ưa sạch sẽ, em cũng phải dọn dẹp sạch sẽ trong lòng cho tôi, không cho phép người khác đi vào."

Nói xong, anh cúi đầu, môi mỏng áp sát bên tai cô:

“Ngoại trừ tôi.”

Ba từ cuối cùng lọt vào tai, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, rơi đầy đất, làm cho mỗi dây thần kinh đều bị đốt nóng và run rẩy.

Cảm giác này rất không ổn, khiến cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi nóng bỏng này.

"Tôi... Tôi phải đi vệ sinh."

Nói xong, cô nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh rồi chạy đi.

Trần Giang Dã đứng tại chỗ, một lúc sau mới từ từ đứng thẳng lên.

Khi anh quay đầu, bóng dáng kia đã biến mất không thấy đâu.

Anh đứng trên sân thượng, bên tai là tiếng gió gào thét.

Cặp mắt hẹp dài kia không bị gió lay động, nhưng có thể thấy rõ đồng tử của anh dần dần tối đi.

Kỳ lạ, rõ ràng anh nên vui vẻ mới đúng, vừa rồi anh cũng thật sự rất vui, cô gái anh yêu đang dùng hết sức lực toàn thân để nói cho anh biết, trong lòng cô không có ai khác, khiến anh xúc động muốn hôn cô thật mạnh.

Nhưng bây giờ, đột nhiên, anh lại không thể vui nổi.

Anh không thể tưởng tượng, trong những ngày không có anh, ánh trăng của anh đã trải qua những đêm dài tăm tối như thế nào.

Anh chỉ mới đến bên cô hơn hai tháng mà đã chứng kiến nhiều lần cô sắp không chịu đựng nổi, cũng nhìn thấy sự yếu đuối và bất lực của cô, cùng với nhiều lần cô lâm vào nguy hiểm…

Vậy còn khi anh không ở đó thì sao?

Rốt cuộc cô đã chịu bao nhiêu dày vò, bất lực đến mức nào, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm?

Ngay cả chàng trai đã g.i.ế.c người vì cô, điều hắn ta để lại cho cô cũng chỉ là sự căm hận.

Ở một nơi xa xôi nghèo khó, hỗn loạn và tràn ngập tham vọng như vậy, vẻ đẹp khiến bao nhiêu người ao ước của cô không hề mang lại cho cô hạnh phúc, ngoại trừ đau khổ thì vẫn là khổ đau. Không biết có bao nhiêu đôi mắt vẩn đục đang âm thầm nhìn trộm cô, bao nhiêu bàn tay dơ bẩn muốn kéo cô vào bóng tối, mà tất cả những điều đó, cô chỉ có thể tự mình chống chọi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, cô sẽ rơi vào vực sâu không thể cứu vãn và bị vây hãm trong địa ngục đó.

Cuộc đời cô thậm chí không chịu nổi bất kỳ một lần “nếu như” nào. Nếu như vụ t.a.i n.ạ.n xe cộ kia không tạm thời cướp đi ánh sáng của cô; nếu như người kia thật sự muốn làm những chuyện đó với cô mà Thịnh Hàng không g.i.ế.c hắn ta; nếu như ngày hôm đó, cô không cầm d.a.o cắt mía lúc gặp tên tội phạm cưỡng h**p; nếu như cô không giấu d.a.o dưới gối...

Mỗi khi nghĩ đến một khả năng, trái tim anh đau đớn như bị d.a.o cắt, như thể thật sự có một con d.a.o đ.â.m vào, làm xáo trộn mọi thứ và đầy m.á.u me.

Anh rất hy vọng, bọn họ có thể gặp nhau sớm hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, ở bên cạnh cô.

Một khi cảm xúc như vậy dâng lên, tựa như căn bệnh mãn tính, cơn đau âm ỉ kéo dài, khó mà chữa khỏi, cảm giác đau đớn khó mà nguôi ngoai, sau đó cơn đau phát tác dữ dội, cảm giác đau đớn đến mức không chịu nổi.

Dù cố gắng che giấu đến đâu cũng không thể che giấu được.

Cho nên, Tân Nguyệt nhận ra cảm xúc của anh.

Cô không rõ vì sao anh không vui, mặc dù cô đã nói rõ như vậy, còn gửi giấy để hỏi, kết quả vẫn không hỏi được lý do.

Nhưng cô hy vọng anh vui vẻ.

Vì thế, vào đêm đó, cô đăng một bài thơ lên vòng bạn bè.

Vòng bạn bè của cô chỉ có một mình anh.

Đây là bài thơ viết cho một người - -

Đêm rất yên tĩnh.

Ánh trăng từ từ nhô lên

Đi qua một vùng hoang dã bùng cháy

Mây đen che khuất đôi mắt ánh trăng

May thay, ngọn lửa cháy dữ dội.

Cô ấy thấy rõ

Đêm tối vẫn đang nuốt chửng vô tận

Mây đen tứ phía

Vùng hoang dã lặng lẽ cháy bỏng

Nóng rực

Xua tan sự lạnh lẽo của màn đêm

Ánh trăng dừng lại

Cô ấy nói cô ấy không muốn nhô lên

Không phải là sa ngã

Mà trong ánh lửa

Cô ấy thấy một bến đỗ

Hoang dã vô tận

hơn cả màn đêm hoang vắng

Nơi đó sáng sủa, ấm áp

Ánh trăng nói

Cô ấy muốn đến đó

Ở trong vòng tay của anh

Cũng trong không gian vô tận

——

Cô không biết vẽ tranh giống như anh.

Đành phải làm thơ dỗ dành anh.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ban đầu "Cháy Nắng" có tên là "Vịnh Ánh Trăng", bây giờ "Vịnh Ánh Trăng" sẽ được dùng để làm tên bài thơ này~