Cảm Nắng

Chương 183



Giọng nói nhẹ nhàng và thấp truyền vào màng nhĩ, Trần Giang Dã chợt ngẩn người, đôi lông mày vẫn luôn nhíu lại từ từ giãn ra.

“Đã nghĩ thông chưa?" Anh hỏi.

Tân Nguyệt gật đầu.

“Ngốc.”

Tân Nguyệt hơi giật mình.

Cái từ "ngốc" này, nghe thế nào cũng không giống trách móc.

“Đi thôi.”

Anh buông bàn tay vừa mới đỡ cánh tay cô ra.

“Ừ.”

Tân Nguyệt bước đi, sóng vai cùng anh, sau đó hai người cùng nhau trở về.

Sau khi nghĩ thông suốt, cảm giác tội lỗi trong lòng Tân Nguyệt giảm đi rất nhiều, nhưng để hoàn toàn không còn bận tâm, có lẽ cô vẫn cần một chút thời gian để tiêu hóa, nhưng trên mặt cô đã không còn biểu hiện gì.

Nhưng điều kỳ lạ là, người vừa khuyên bảo cô, giờ lại nhíu mày.

Tân Nguyệt cho rằng anh cũng cần thời gian để tiêu hóa chuyện này, nên không quan tâm nữa.

Tuy nhiên, sau khi học xong hai tiết buổi chiều, lông mày Trần Giang Dã dường như vẫn chưa giãn ra.

Tân Nguyệt quyết định chờ sau khi vào học sẽ viết giấy hỏi anh đang nghĩ gì.

“Anh Dã, đi thôi.”

Từ Dương và Hồ Vũ Hàng đi tới, làm động tác hút t.h.u.ố.c với anh.

Trần Giang Dã không trả lời, đứng thẳng dậy, ra ngoài cùng bọn họ.

Bọn họ vừa ra ngoài không lâu, Tân Nguyệt c*̃ng ra khỏi lớp, đi vệ sinh. Nhưng lúc này trong nhà vệ sinh có rất nhiều người. Vì đang là giờ ra chơi lớn, có không ít người đi vệ sinh, Tân Nguyệt vào xem tình hình rồi đi ra, chuẩn bị đến nhà vệ sinh ở tòa nhà văn phòng bên kia.

Khi gần đến nhà vệ sinh bên kia, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cầu thang.

“Tôi hỏi các cậu.”

Tân Nguyệt hơi ngừng một lát, không khỏi đi chậm lại.

Lúc trước, đám Trần Giang Dã thường hút t.h.u.ố.c trên sân thượng, nhưng bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, gió trên sân thượng lại lớn, nên bọn họ đã chuyển xuống cầu thang.

Cửa cầu thang đóng lại, nhưng không cách âm, giọng nói của Trần Giang Dã truyền ra từ bên trong vô cùng rõ ràng:

"Nếu các cậu là nữ, có một chàng trai mà các cậu vốn rất ghét, nhưng hắn ta vì bảo vệ các cậu mà g.i.ế.c người, còn khiến cả gia đình tán gia bại sản, trong lòng các cậu có nhớ thương hắn ta không? Có còn ghét hắn ta không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, Từ Dương và Hồ Vũ Hàng đang ở cầu thang đều có chút ngạc ngạc. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe Trần Giang Dã nói nhiều như vậy, bọn họ vô thức âm thầm liếc nhìn nhau.

Bọn họ cảm thấy vấn đề này liên quan đến Tân Nguyệt, dù sao Trần Giang Dã cũng sẽ không quan tâm đến cô gái khác nào ngoài Tân Nguyệt. Nhưng bọn họ không học cấp hai ở đây, không biết về nhân vật Thịnh Hàng. Hơn nữa, xét thấy những tình tiết như vì yêu mà g.i.ế.c người và cửa nát nhà tan gì gì đó giống như chỉ có trong phim truyền hình, nên họ cũng không nghĩ đến Tân Nguyệt, mà coi như đó là một ý nghĩ bất chợt của anh, vì vậy bọn họ nghiêm túc suy nghĩ dưới góc độ của bản thân.

Từ Dương nói: "Có lẽ có, cô gái nào gặp chuyện này mà chẳng cảm động. Nếu như anh chàng kia không xấu, có khi còn yêu anh ta luôn đấy."

“Đúng vậy.”

Hồ Vũ Hàng nói tiếp: "Nếu là tình tiết trong phim truyền hình, cô gái chắc chắn sẽ không lấy chồng, cả đời nhớ thương chàng trai đó."

“Phim truyền hình thì chắc chắn diễn như vậy! Nếu như chàng trai đó không bị b.ắ.n chết, chắc chắn cô gái sẽ đợi anh ta ra tù."

"Đúng đúng đúng, đừng nói người trong cuộc, ngay cả những cô gái xem xong cũng cảm động mà khóc huhu luôn."

"Tôi nhớ hình như lúc nhỏ tôi đã xem bộ phim như vậy với mẹ."

“Tôi cũng nhớ! Tên là gì ấy nhỉ?”

Hai người trò chuyện vui vẻ, không để ý tới vẻ mặt Trần Giang Dã càng ngày càng nặng nề.

Ngay khi hai người còn đang suy nghĩ tên phim, Trần Giang Dã im lặng vứt điếu t.h.u.ố.c được dập tắt bằng tay vào thùng rác, quay lưng đẩy cửa ra ngoài.

“Ơ? Anh Dã, anh đi đâu vậy?”

Từ Dương cùng Hồ Vũ Hàng muốn đi theo, nhưng tay đang kẹp điếu t.h.u.ố.c nên họ không tiện ra ngoài. Họ thấy anh đi về phía nhà vệ sinh nên không đi theo: "Chắc là đi tiểu."

Trần Giang Dã đúng là đi vào phòng vệ sinh, nhưng không phải để giải quyết nhu cầu, mà là để rửa mặt bằng nước lạnh. Nhưng anh vừa ra khỏi cầu thang, đi được hai bước thì dừng lại.

Lúc vừa mới đi ra, anh liếc thấy một bóng người.

Anh quay đầu lại, nhìn về phía cô gái đứng cách đó vài mét.

Đôi mắt vốn u ám trong nháy mắt trở nên tối tăm.

Tân Nguyệt bình tĩnh đi qua, kéo anh lên sân thượng: "Anh đi theo tôi."

Sắc mặt Trần Giang Dã không tốt, nhưng anh không kháng cự.

Trên sân thượng.

Tân Nguyệt buông anh ra, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Gió rất lớn, nhưng cô không chớp mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Trần Giang Dã, anh nghe cho kỹ."

"Chuyện này, dù như thế nào cũng sẽ không làm tôi thay đổi cách nhìn về Thịnh Hàng."

Giọng cô vang lên rõ ràng trong tiếng gió gào thét, nói năng đầy kiên quyết.

"Tôi không cần anh ta g.i.ế.c người vì tôi. Cho dù người bị anh ta g.i.ế.c thật sự có ý đồ với tôi, tôi cũng không cần, tôi có thể tự bảo vệ mình, phòng vệ chính đáng, mà không để anh ta phạm pháp."

"Anh ta rơi vào hoàn cảnh tan nát, anh cũng đã nói, chuyện này không quan hệ đến tôi, đó là lựa chọn của chính anh ta, tôi thậm chí còn không biết gì, cho nên tôi sẽ không thương xót anh ta. Một kẻ bắt nạt, có gì tốt để đồng cảm."