Cô vẫn khá để ý đến vấn đề này, không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận việc anh tiêu nhiều tiền cho mình như vậy. Cô vô thức phồng má lên, rồi từ từ quay người lại.
Quay được một nửa, Trần Giang Dã đá chân vào ghế cô.
Tân Nguyệt hoàn hồn, lại quay đầu nhìn về phía anh: "Làm gì?”
“Em về cùng tôi.”
Tân Nguyệt không từ chối: "Vậy trưa nay tôi sẽ gọi điện thoại về bố tôi."
“Không cần, tôi sẽ gọi cho ông ấy sau.”
Tân Nguyệt sửng sốt.
Cô biết anh có số điện thoại của bố cô, nếu không tại sao đêm trước khi anh rời đi, Tân Long lại nhận được một cuộc gọi, ông vừa đi thì anh đã tới, không thể trùng hợp như vậy, hơn nữa còn đi cả đêm không về, cố ý để lại thời gian cho bọn họ.
Nhưng cô không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy.
Vì vậy, cô hỏi một câu: "Anh còn có số điện thoại của bố tôi cơ à?”
Trần Giang Dã “Xì” một tiếng, hơi ngẩng đầu liếc cô: "Em giả ngu làm quái gì?”
Tân Nguyệt: “...”
Vậy mà anh lại biết cô biết điều đó.
“Sao anh biết là tôi biết?" Cô hỏi thẳng.
"Cái này mà em cũng không đoán ra được thì não em thật sự không giống người có thể thi vào Thanh Hoa."
". . ."
Người này luôn có thể khiến những lời khen nghe như lời mắng chửi.
Tân Nguyệt nghiến răng: "Tôi cảm ơn anh.”
Trần Giang Dã lại “Xì” một tiếng.
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.
Khi tiết học này tan học, những người khác xuống sân chạy thể dục, chỉ còn Tân Nguyệt, Trần Giang Dã và hai nữ sinh xin nghỉ vì cảm thấy không khỏe ở lại trong lớp.
Khi tiếng nhạc chạy thể d.ụ.c phía dưới vang lên, Trần Giang Dã ra khỏi lớp, đi đến cầu thang tòa nhà văn phòng thứ ba, lấy điện thoại ra gọi cho Tân Long.
“A lô, Tiểu Dã?”
Giọng nói bên kia rõ ràng có chút bất ngờ: "Cháu gọi điện thoại cho chú có chuyện gì thế?”
Trần Giang Dã nói với giọng trầm: "Chú, cháu đã trở về.”
Đầu kia im lặng một giây, nhưng Trần Giang Dã biết không phải tín hiệu có vấn đề.
Sau một giây, giọng nói đầu kia lại vang lên: "Sao lại trở về?”
“Chú, Tân Nguyệt không nói cho chú biết, cô ấy bị bắt nạt như thế nào ở trường ạ?”
“Cháu nói cái gì?!”
Giọng nói trong điện thoại đột nhiên cao hơn.
Trần Giang Dã hít sâu một hơi, kể cho ông nghe những chuyện xảy ra gần đây.
"Tân Nguyệt không nói cho chú những chuyện này vì không muốn chú lo lắng, chú đừng trách cô ấy, cũng đừng tỏ ra mình biết những chuyện này, bởi vì sau này những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên như đang thề qua điện thoại:
“Cháu sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”
*
Những ngày thứ sáu trước khi tan học luôn trôi qua rất chậm, nhưng cuối cùng cũng đến giờ kết thúc buổi học.
Vừa tan học, ai nấy đều đã thu dọn xong đồ đạc, lập tức chạy ra khỏi lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Giang Dã và Tân Nguyệt chỉ ra ngoài khi mọi người gần như đã rời đi, nếu xe đỗ ở trường, bị người khác nhìn thấy thì quá nổi bật.
Lúc này đây, Tân Nguyệt vẫn muốn ngồi ở ghế sau, nhưng cô không ngồi được, Trần Giang Dã ném cho cô một câu:
"Em con mẹ nó coi tôi là tài xế?"
Cái miệng chanh chua này.
À... Không chỉ có cái miệng chanh chua, người này cái gì cũng giỏi, kể cả lái xe. Anh đi đường núi rất ổn định, mà tốc độ thì không quá chậm.
Trong xe mở hệ thống sưởi, không lạnh, hơi ấm khiến người ta buồn ngủ, nhưng Tân Nguyệt không muốn ngủ, vì Trần Giang Dã ở ngay bên cạnh cô. Nếu cô ngủ quên, không cẩn thận ch** n**c dãi, chắc chắn anh sẽ trêu chọc cô, vì vậy cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khi xe chạy được một nửa đường núi, Tân Nguyệt nhìn thấy con đường và cây cối trước mắt đều trở nên trắng xóa, giống như tuyết đã rơi.
Khi xe lái vào khu vực trắng xóa đó, Tân Nguyệt mới nhận, không phải là tuyết đã rơi, mà là tuyết đang rơi.
Từng bông tuyết rơi từ trên trời xuống.
“Trần Giang Dã.”
Tân Nguyệt mở to hai mắt, giọng nói không giấu được sự vui sướng: "Tuyết rơi rồi.”
Dù nơi đây là phía Nam, nhưng chỉ cần là nơi cao trên mực nước biển đều dễ có tuyết. Hầu như vào cuối tháng mười một hàng năm, nơi đây sẽ có tuyết, nhưng Tân Nguyệt lại rất ít khi nhìn thấy tuyết rơi.
Làng Hoàng Nhai nằm ở một ngọn núi khác phía sau ngọn núi này, có độ cao thấp hơn mực nước biển rất nhiều. Hơn nữa, cô chỉ đi qua đây khi ngồi xe đến huyện Bồ.
Trần Giang Dã nhận ra có vẻ cô rất ít khi nhìn thấy tuyết, Nếu cô thường xuyên nhìn thấy tuyết thì sẽ không phản ứng như thế này. Đồng tử của cô dường như hơi giãn ra, như thể có một biển hoa đang nở rộ trong đáy mắt cô.
Vì thế, anh hỏi: "Muốn đi xem không?”
“Có thể không?”
Tân Nguyệt có chút bất ngờ nhìn anh.
Đường núi thường hẹp, bình thường để tránh việc không thể nhường đường nếu có xe từ phía đối diện, rất nhiều người lái xe trên đường núi đều sẽ không dễ dàng dừng lại hoặc dừng quá lâu.
“Không phải phía trước có một bãi đất trống sao?”
Anh lái xe qua đó.
Vừa mới dừng xe, Tân Nguyệt đã không kìm được mà tháo dây an toàn bước xuống xe.
Có lẽ bãi đất trống được mở ra để các phương tiện từ phía đối diện không bị chặn lại.
Tân Nguyệt đi tới giữa bãi đất trống, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay tán loạn đầy trời. Cô đưa tay đón lấy, những bông tuyết như rơi vào mắt cô, khiến đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng long lanh như đang ngâm trong nước, đẹp hơn cả những vì sao vào ban đêm.
Trần Giang Dã đứng trước xe, ánh mắt luôn lẳng lặng nhìn về phía cô, không nhìn trời, cũng không nhìn tuyết.
Cô đứng đó --
Chính là lý do vì sao anh không ngắm cảnh.
Cô đứng giữa tuyết trắng, giống như một bài thơ Tống tuyệt đẹp và thanh tao.
Rất đẹp, rất đẹp.
Tuyết trên trời dường như cũng rơi vì vẻ đẹp của cô, những bông tuyết rơi xuống càng lúc càng nhiều, từng bông từng bông tuyết rơi trên tóc cô, không bao lâu đã phủ trắng cả đầu cô.
Trần Giang Dã nhìn mái tóc cô bị tuyết nhuộm trắng, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt anh hơi trầm tư.
Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Trong hình ảnh phản chiếu, tóc anh cũng dính đầy tuyết.
Đáy mắt anh lộ ý cười, anh quay đầu, lại nhìn về phía cô gái trong tuyết.
Đây là một ngày tuyết hiếm gặp.
Vậy thì cùng nhau trải qua một trận tuyết.
Cùng nhau đến khi bạc đầu.