Ánh mắt chàng trai quá nóng bỏng, ngay cả tuyết trên bầu trời cũng không thể che lấp được.
Tân Nguyệt cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh, ngay cả khi cô quay lưng lại với anh.
Cô ngẩn người, quay lại nhìn anh.
Tuyết rơi dày giữa tầm mắt họ.
Nhưng không thể che được ánh mắt của đối phương.
Trần Giang Dã dường như không có ý định rời mắt đi, cứ vậy mà nói với cô một cách thẳng thắn:
"Tôi đang nhìn em."
Anh hầu như luôn kiềm chế, nhưng cũng không ít lần tình cảm của anh vừa mãnh liệt vừa công khai.
Tân Nguyệt cảm thấy rõ ràng toàn bộ cơ thể mình đang dần được sưởi ấm bởi ánh mắt của anh, ngay cả cái lạnh của ngày tuyết cũng không thể lấn át được.
Như vô số lần trước đây.
Cô thất bại khi nhìn anh, cúi đầu như muốn bỏ chạy, hàng mi dài phủ đầy tuyết nhẹ nhàng rung lên.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới lại ngẩng đầu nhìn anh.
"Trần Giang Dã." Cô gọi tên anh.
"Ừ."
"Thượng Hải có tuyết không?"
"Có."
"Thường xuyên có tuyết không?"
"Xem như cũng thường xuyên."
Tân Nguyệt chậm rãi chớp mắt, thở dài: "Thật tuyệt."
Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu: "Em rất thích tuyết?"
Tân Nguyệt gật đầu: "Ừ."
"Vậy sau này tôi sẽ đưa em đến đảo Vụ Tùng, cảnh tuyết ở đó khá đẹp."
Anh nói, giọng điệu bình tĩnh.
Tân Nguyệt sững sờ trong giây lát.
Những lời yêu thương cảm động nhất thường không phải những lời lẽ quá sướt mướt, anh nói về tương lai của hai người một cách bình dị, không chút phóng đại, như thể đó là những gì anh chắc chắn sẽ làm cùng cô, không cần phải kỳ vọng quá mức, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.
Trong lòng cô như có có một trận tuyết rơi rất dày, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống nơi sâu nhất trong lòng cô, rồi từ từ tan chảy.
Cô ngơ ngác nhìn anh, để mặc cho sự rung động tự do lan tỏa.
"Nhìn tôi làm gì?"
Anh híp mắt lại: "Có ngắm tuyết nữa không?"
"Ngắm chứ..."
Tân Nguyệt dời mắt đi thật chậm, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Cô nhìn lên trời, như đang nhìn tuyết, lại như không nhìn gì cả, ngây ngốc, không hề nhận thấy lông mi của cô cũng bị tuyết bao phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Không biết sau bao lâu, một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Quay lại."
Tâm trí của Tân Nguyệt vẫn chưa quay trở lại, nhưng cơ thể cô quay lại theo bản năng.
Trong tầm nhìn có phần mất tập trung, cô không kịp nhìn rõ khuôn mặt của anh, đột nhiên cảm thấy ấm áp trên cổ, là cảm giác vô cùng mềm mại —
Anh đang quàng khăn cho cô.
Sau khi quàng khăn quanh cổ cô, Trần Giang Dã nhẹ nhàng gạt tuyết trên đầu cô, rồi lấy một đầu của chiếc khăn quấn một vòng quanh đầu cô, che đi phần đỉnh đầu, chỉ để lộ đôi mắt và chiếc mũi xinh xắn.
Dù được quấn kín như vậy, Tân Nguyệt vẫn vô cùng xinh đẹp. Chiếc khăn nhung trắng mềm mại khiến cô càng dễ thương hơn, đôi mắt nai còn chớp chớp, trông càng thêm phần đáng yêu.
Trong ánh mắt Trần Giang Dã thoáng hiện ý cười, nhưng anh nhanh chóng cúi đầu che khuất, không phải là để che đậy, mà là vì anh còn phải đeo găng tay cho cô.
Trong xe đã bật máy sưởi nên sau khi lên xe, Tân Nguyệt đã tháo khăn quàng và găng tay ra, ném chúng ra hàng ghế sau. Trần Giang Dã thấy mặt và tay cô đã đỏ bừng vì lạnh, anh lấy chúng ra.
Anh chăm sóc cho cô như một đứa trẻ, thậm chí còn tự tay đeo găng tay cho cô. Nhưng vì Tân Nguyệt còn đang ngẩn ngơ, nên cô ngoan ngoãn để anh đeo cho mình.
Khi khi đeo găng tay vào cả hai tay, anh lại ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy mặt Tân Nguyệt qua lớp khăn quàng, như thể kiểm tra xem nó đã được quấn kín chưa, lại như nhân cơ hội này để thỏa mãn một chút h*m m**n cá nhân.
"Xong rồi."
Trần Giang Dã ôm lấy mặt Tân Nguyệt qua lớp khăn quàng, nhìn vào mắt cô và nói: "Em tiếp tục ngắm tuyết đi."
Anh từ từ buông tay.
Tân Nguyệt vẫn còn đang ngẩn ngơ, mãi một lúc sau mới từ từ quay đi. Gương mặt và cổ bị gió thổi lạnh lẽo dần ấm lên, trở nên rất ấm áp, thậm chí hơi nóng.
Cô chẳng còn tâm trí để ngắm tuyết nữa, tâm trạng rối loạn hoàn toàn.
Khi tâm trạng đã bình tĩnh lại một chút, cô quay lại, nói với Trần Giang Dã vẫn đang đứng sau cô: "Về thôi, trời sắp tối rồi."
Vào mùa đông, trời thường tối rất nhanh, bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ mà trời đã xám xịt.
Đi đường núi khi trời tối thường không an toàn.
Trước đây, dù là mùa xuân, hè, thu hay đông, Tân Nguyệt đều về đến nhà khi trời đã tối. Hôm nay, vì Trần Giang Dã lái xe, bọn họ vẫn có thể về đến nhà trước khi trời tối hẳn.
"Đi thôi."
"Ừ."
Tân Nguyệt đi về phía Trần Giang Dã, Trần Giang Dã đợi cô đến gần mới quay người và cùng cô đi ra xe.
Đường tuyết trơn trượt, Trần Giang Dã thấy Tân Nguyệt có vẻ như hơi mất tập trung, định nhắc nhở cô nhìn đường, nhưng đã không kịp...
Anh nhìn thấy Tân Nguyệt trượt chân và ngã xuống.
Anh gần như vô thức vội vàng quay lại để kéo cô, nhưng đường tuyết quá trơn, anh không kéo được cô mà lại bị cô kéo xuống, cả hai cùng ngã xuống tuyết.
Trần Giang Dã dùng nửa cánh tay chống xuống mặt đất, tay còn lại bảo vệ sau đầu Tân Nguyệt, không đè lên người cô, cũng không tính là tiếp xúc quá thân mật.
Nhưng...
Lúc này, khoảng cách giữa hai đôi mắt của họ rất gần, Tân Nguyệt có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt đen của Trần Giang Dã.
Hơi thở bị ngừng lại trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên. Cô nhìn vào đôi mắt rất gần mình, đầu óc trống rỗng.
Như gió thổi qua, lại như hơi thở của anh phả xuống.