Đau?
Vừa nãy tay anh đập thẳng vào hòn đá mà anh không kêu một tiếng, giờ còn chưa chạm vào vết thương nữa, anh lại nói đau?
Tân Nguyệt lười vạch trần anh.
Cô lườm anh một cái, đổi một tờ giấy rồi tiếp tục lau m.á.u cho anh, không có ý định bảo anh buông tay ra.
Vì vậy, bọn họ cứ nắm tay nhau như thế, rất lâu, rất lâu...
"Được rồi."
Khi m.á.u không còn chảy nữa, Tân Nguyệt bỏ giấy ra: "Hết chảy m.á.u rồi."
"Ừ."
Trần Giang Dã buông bốn ngón tay đang chạm vào tay cô ra, rút tay lại.
"Đi thôi."
Nơi này cách rất gần xe, anh chỉ cần vươn tay là có thể mở cửa xe.
Hai người cũng thật ngốc, rõ ràng trong xe có máy sưởi, nhưng lại đứng ngoài trời gió lạnh.
Có lẽ, hai trái tim của bọn họ đang nóng bỏng đến nỗi không cảm thấy lạnh.
Ban đầu, hai người có thể đến làng Hoàng Nhai trước khi trời tối hẳn. Nhưng sự chậm trễ này khiến hai người bọn họ về đến nhà thì trời đã tối đen.
Trên đường núi giữa đêm khuya không có nhiều xe, Trần Giang Dã bật đèn pha, khi gần đến, ánh đèn pha đến lên chiếu người đang ngồi xổm trước cửa sân nhỏ nhà Tân Nguyệt, đó là Tân Long.
Đây là lần đầu tiên ông để người khác đưa Tân Nguyệt về nhà, chắc chắn ông rất lo lắng, nên mới chạy ra cửa ngồi chờ dù trời lạnh thế này.
Vừa thấy ánh đèn pha chiếu tới, dù bị ánh sáng làm chói mắt,, không thấy rõ người ngồi trong xe, Tân Long cũng biết đó là Trần Giang Dã và Tân Nguyệt, ông vội vàng đứng dậy, phủi phủi mông.
Trần Giang Dã đậu xe trong sân nhà thím Vương.
Nghe thấy tiếng động, Thím Vương và người trong nhà cũng ra ngoài.
"Về rồi à?"
Thím Vương cười tươi, bà cũng không còn chướng mắt Trần Giang Dã như trước. Mặc dù ban đầu bà không thích lắm, nhưng sau này bà lại thật lòng cảm thấy thằng bé này không tệ, hơn nữa giờ đây anh còn là người trả tiền cho bọn họ, chắc chắn phải mỉm cười chào đón.
Sau khi xuống xe, Tân Nguyệt chào bà một tiếng, Trần Giang Dã chỉ gật đầu coi như chào hỏi, không quá khách sáo.
"Chắc hai đứa chưa ăn cơm đúng không, lão Tân đã chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn cho hai đứa rồi đấy, mau về ăn đi."
"Vâng, vậy cháu và Trần Giang Dã về trước đây, thím Vương."
"Đi đi, đi đi."
Tân Long chạy chậm từ bên kia tới, lấy đồ từ tay Tân Nguyệt, rồi thúc giục: "Nhanh lên, nếu các con không về nhanh thì đồ ăn trong nồi của bố sẽ nguội mất."
Tân Long không khách sáo, kéo hai người về nhà.
"Trần Giang Dã, đợi đã."
Thím Vương đột nhiên hét lên.
Trần Giang Dã quay đầu lại.
"Bắt lấy."
Thím Vương ném chìa khóa qua: “Lát cháu về thì tự mở cửa nhé."
Trần Giang Dã bắt được chìa khóa: "Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhanh lên, nhanh lên."
Tân Long kéo hai người tiếp tục đi.
Một đoạn đường rất ngắn, họ đi cũng nhanh, nhưng Trần Giang Dã nhìn cảnh vật xung quanh vẫn giống y như trong ký ức lại cảm thấy thời gian như trôi chậm lại, giống như một lữ khách chịu đựng gian khổ suốt ngày dài cuối cùng cũng trở về ngôi nhà đã lâu chưa quay lại.
Đây không phải là nhà của anh, nhưng cảm giác thân thuộc mà ngôi nhà cách đây hơn hai nghìn dặm kia không thể mang lại cho anh, anh lại tìm thấy ở nơi này.
"Thằng bé này, nghĩ ngợi linh tinh gì thế, đi nhanh lên, chúng ta vào uống vài ly."
"Vâng."
Trần Giang Dã thu hồi ánh mắt.
Tân Long canh thời gian chuẩn bị xong tất cả các món, giữ ấm trong nồi, chỉ cần lấy ra là ăn được ngay.
Khi nắp nồi được mở ra, cả gian bếp tràn ngập hương thịt.
Tân Long làm nhiều món mặn, có gà, vịt, cá, còn có một đĩa bò xào nhỏ.
Dù Tân Long không bao giờ để mình thiệt thòi trong chuyện ăn uống, nhưng cũng hiếm khi làm nhiều món phong phú như vậy, dù sao thu nhập hàng năm cũng có hạn, không thể thường xuyên ăn thịt cá.
Ba người mỗi người bưng hai đĩa, chỉ một lượt là bày hết đồ ăn trong nồi ra bàn.
Khi bưng đĩa, Tân Long chú ý đến vết thương trên tay Trần Giang Dã: "Ôi, tay cháu sao thế này?"
"Cháu bị ngã ạ."
"Đi đứng phải cẩn thận hơn chứ."
Trần Giang Dã “Vâng” một tiếng, ánh mắt hướng về phía Tân Nguyệt.
Đúng lúc Tân Nguyệt cũng nhìn anh, mặt cô ngay lập tức nóng lên.
Tân Nguyệt đặt đồ ăn xuống, nắm lấy cánh tay Trần Giang Dã, kéo anh sang một bên: "Để tôi băng bó cho anh trước."
"Làm nhanh lên, không thì đồ ăn nguội mất."
"Con biết rồi."
Tân Nguyệt kéo Trần Giang Dã vào nhà chính, bảo anh ngồi xuống trước. Cô lấy rượu cồn, băng dính và băng gạc ra. Vết thương của anh khá lớn, dễ bị va chạm khi ngủ, nên cô định băng bó cho anh.
"Chịu đựng chút nhé."
Tân Nguyệt đổ oxy già lên vết thương, sau đó dùng băng gạc lau sạch, rồi lau sạch xung quanh và đắp băng gạc lên.
Cô làm rất cẩn thận, nhưng vẫn hỏi anh: "Có đau không?"
"Không đau."
Tân Nguyệt như nghĩ đến điều gì đó, cười khẽ, nhướng chân mày liếc anh một cái: "Bây giờ lại không đau nữa à?"
Trần Giang Dã ngẩn người, một lúc sau, anh cũng cười khẽ.
"Xong rồi."
Tân Nguyệt dọn dẹp đồ đạc, đặt lên bàn: "Đi ra ăn cơm thôi."
Hai người quay lại nhà bếp.
"Nhanh lên nhanh lên, chú đã rót sẵn rượu rồi."
Tân Long đẩy ly rượu đến trước mặt Trần Giang D:, "Hôm nay chỉ uống một ly thôi, không uống nhiều."
Trần Giang Dã hiểu ý, cầm ly lên, cụng ly với Tân Long, rồi uống cạn.
"Nào, ăn cơm thôi."