Cảm Nắng

Chương 190



Trần Giang Dã đã lâu không đến nhà Tân Nguyệt ăn cơm, nhưng không khí không có chút gượng gạo nào, như thể ba người mới cùng nhau ăn cơm ngày hôm qua, mà điều này có lẽ nhờ vào Tân Long, người cứ ăn vài miếng lại nói vài câu, nói không ngừng nghỉ.

Ông kể từ chuyện ai đã kết hôn trong hai tuần này, nhà ai đã cãi nhau với nhà ai, cho đến chuyện ch.ó nhà nào đẻ mười con, mặc dù không có vẻ gì là cố ý, nhưng Tân Nguyệt vẫn không nhịn được mà nói:

"Mới uống một ly mà bố đã say rồi sao?"

Tân Long nhìn Tân Nguyệt một cái: "Mới một ly thì sao mà say được?"

"Đúng rồi."

Ông như bất chợt nhớ ra điều gì: "Nghe nói ở đoạn Tây Lĩnh đã có tuyết rơi, các con có thấy không?"

Tân Nguyệt ngừng lại một chút.

"Thấy ạ." Trần Giang Dã trả lời.

Không chỉ thấy, mà còn xuống xe ngắm tuyết, có lẽ vì cảnh tuyết quá đẹp, nên không kìm lòng được.

Tân Nguyệt cúi đầu, mặt hơi đỏ lên.

Tân Long không nhận ra điều gì, tiếp tục nói: "Vậy hai đứa may mắn thật, được chứng kiến đợt tuyết đầu tiên trong năm rồi đấy."

Lời vừa dứt, vẻ mặt Trần Giang Dã cũng hơi dừng lại.

Đợt tuyết đầu tiên, chính là tuyết đầu mùa.

Người ta nói, nếu bạn ở bên người mình yêu vào đợt tuyết đầu tiên, thì hai người sẽ mãi mãi bên nhau.

Trần Giang Dã cúi đầu, cười khẽ.

*

Bữa cơm này, Tân Long là người ăn xong cuối cùng.

Ông xoa bụng, ợ một cái rồi để bát xuống: "Tân Nguyệt, rửa bát đi."

Tân Nguyệt liếc ông một cái, không nói gì, bưng bát đi rửa.

Tân Long nhìn cô đi về phía bếp, lấy một bao t.h.u.ố.c trong túi quần ra, rút một điếu ra, ngậm vào miệng, rồi hất cằm về phía Trần Giang Dã: "Ra ngoài hút thuốc."

"Vâng."

Tân Long đi trước, Trần Giang Dã theo sau.

Theo lý mà nói, chỉ hút một điếu t.h.u.ố.c thì ra khỏi phòng bếp là được. Tuy nhiên, sau khi Tân Long bước ra khỏi sân, ông vẫn tiếp tục đi cho đến khi cách nhà một đoạn xa mới dừng lại.

Ông lấy bật lửa ra châm thuốc, sau đó cất bất lửa, lại lấy một tấm thẻ trong túi ra.

"Vì cháu đã trở về, tấm thẻ này cũng trả lại cho cháu."

Từ lúc Tân Long nói chỉ uống một ly, Trần Giang Dã đã biết ông muốn trả lại tấm thẻ này.

Anh đẩy thẻ lại, mỉm cười: "Chú cứ giữ đi, coi như cháu đưa tiền sính lễ trước.”

Vé mặt Tân Long đột nhiên chấn động, ông hoàn toàn choáng váng trước câu nói này.

"Thằng nhóc này!"

Đợi đến khi hoàn hồn lại, ông lập tức giận thổi râu phì phò trừng mắt với anh: "Tân Nguyệt đâu có nói muốn gả cho cháu đâu! Con bé nói cả đời này sẽ không lấy chồng!"

Trần Giang Dã hơi sững người, hỏi: "Cô ấy nói khi nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngày hôm sau khi cháu đi."

Tân Long trả lời đúng sự thật, nhưng vừa nói xong, chính ông cũng sửng sốt, như thể đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Những gì ông nghĩ, Trần Giang Dã cũng nghĩ đến.

Vì vậy, một tiếng cười khẽ vang lên trong màn đêm.

"Cười cái gì mà cười!"

Tân Long lại nhướng mày: "Cháu tự kỷ vừa thôi!"

Trần Giang Dã vẫn cười.

Tân Long sắp tức c.h.ế.t rồi: "Không phải cháu nghĩ Tân Nguyên sẽ không kết hôn với ai khác ngoài cháu đấy chứ?!"

Trần Giang Dã hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt hiếm khi cười đến nỗi híp lại thành một đường nhìn Tân Long đầy ẩn ý.

"Chú, chú có muốn cược không?" Anh hỏi.

"Cược gì?"

"Cược xem Tân Nguyệt có đồng ý gả cho cháu không."

Trần Giang Dã không cho ông cơ hội từ chối, nói thẳng: "Nếu cháu thắng, chú hãy yên tâm giao Tân Nguyệt cho cháu, không được đòi lại."

Tân Long bĩu môi: "Còn nếu cháu thua thì sao?"

"Cháu sẽ không thua."

*

Khi Tân Nguyệt đang rửa bát dở, hai người đàn ông ra ngoài hút t.h.u.ố.c đã quay lại.

Tân Nguyệt không biết hai người ngoài hút t.h.u.ố.c ra thì còn làm gì nữa. Lúc ra ngoài Tân Long còn tươi roi rói, nhưng chỉ trong chốc lát, khi quay lại thì mặt mày nhăn nhó, thỉnh thoảng còn liếc xéo Trần Giang Dã, cả người toát lên một luồng oán hận như góa phụ khóc tang.

Biểu cảm của Trần Giang Dã thì hoàn toàn trái ngược, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười, không biết anh đang cười cái gì.

"Sao cháu còn chưa về?"

Tân Long thậm chí còn thẳng thừng đuổi khách.

Hơn nữa, đến bữa trưa ngày hôm sau, Trần Giang Dã vừa đặt bát xuống, Tân Long lại lập tức hạ lệnh đuổi khách: "Ăn xong rồi thì mau về đi."

Khi Trần Giang Dã đi rồi, Tân Nguyệt cảm thấy khó hiểu và có chút nghi ngờ, cô hỏi Tân Long: "Tối qua hai người ngoài hút t.h.u.ố.c thì còn làm gì nữa sao?"

Tân Nguyệt không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì Tân Long đã nổi giận, ông gân cổ hét lên: "Hai thằng đàn ông trưởng thành thì có thể làm gì?!"

Tân Nguyệt: ... Không muốn nói thì thôi, đừng có nổi giận thế chứ.

Cho dù ông không nói, Tân Nguyệt cũng đoán được, có lẽ Trần Giang Dã đã nói điều gì đó về cô khiến ông khó chịu.

Cô thở dài, liếc Tân Long, nói: "Nếu bố thật sự không muốn gặp anh ấy như vậy, sao còn dậy sớm làm một bàn đồ ăn lớn cho anh ấy như thế?"

Tân Long trừng mắt, phì phò thổi râu: "Ai nấu cho nó?! Con không ăn chắc?"

Tân Nguyệt cũng không nhường: "Sao hai tuần trước con về lại không thấy bố nấu đồ ăn ngon cho con như vậy?"

Tân Long bị nghẹn lời, mặt đỏ bừng như gan lợn.

Tân Nguyệt không muốn tranh luận thêm với ông, cô trở về phòng làm bài tập.