Trần Giang Dã khẽ gật đầu, lại hỏi: "Nguyên tố nặng nhất trong nhóm IIIA?"
Lại thêm một điểm mù kiến thức nữa, Tân Nguyệt chỉ có thể dựa vào quy luật tuần hoàn để đoán: "Nihonium?"
Trần Giang Dã tiếp tục đặt câu hỏi: "Nguyên tố nào là kim loại có tính chất hóa học rất dễ phản ứng nhưng nhiệt độ nóng chảy lên tới 1668℃?"
Cuối cùng cũng có một câu Tân Nguyệt có thể chắc chắn: "Titanium."
"Nguyên tố thuộc nhóm actinide có thể tạo thành tinh thể lục phương ở nhiệt độ phòng nhưng sẽ chuyển thành cấu trúc lập phương diện tâm khi bị nung nóng đến 300°C."
Tân Nguyệt: "..."
"Ai mà biết được?"
"Einsteinium."
Anh biết.
Khả năng nhìn một lần là nhớ không phải là nói chơi.
"Trong các nguyên tố đã biết, nguyên tố có tính kim loại mạnh nhất là gì?" Anh tiếp tục hỏi.
"Lithium."
Câu này thì dễ.
Trần Giang Dã ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ cuốn sổ sang mắt cô, giọng điệu thờ ơ: "Thử kiểm tra trí nhớ của em, vừa rồi tôi đã kiểm tra những nguyên tố nào?"
"Astatine, Nihonium, Titanium, Einsteinium, Lithium!"
Tân Nguyệt chỉ mất một giây để nói ra, nhưng sau khi nói xong, cô lại sững sờ vài giây.
Cách phát âm của năm từ này văng vẳng bên tai cô, như thể đang nói:
"Yêu anh, rất yêu anh."*
[*]: Tên tiếng trung của các nguyên tố Astatine, Nihonium, Titanium, Einsteinium, Lithium lần lượt là 砹, 鉨, 钛, 锿, 锂. Âm Pinyin của chúng lần lượt là [ài], [xǐ], [tài], [āi], [lǐ]; gần giống với [ài], [nǐ], [tài], [ài], [nǐ] (爱你, 太爱你), nghĩa là yêu anh, rất yêu anh.
Sau khi nhận ra điều này, cả khuôn mặt Tân Nguyệt không kiểm soát được mà nóng bừng lên.
Người này... Dùng giọng điệu thờ ơ nhất, nhưng lại có suy nghĩ rung động lòng người nhất. Anh sẽ dễ dàng giáng cho bạn một đòn chí mạng, rồi khiến bạn c.h.ế.t chìm trong đôi mắt đen nhánh của anh.
Lúc này ngọn lửa đang cháy trong bếp dường như thiêu rụi toàn bộ không khí, mang lại cảm giác tim đập mạnh như thiếu oxy.
Nếu lúc này Tân Long không vào bếp, Tân Nguyệt cảm thấy mình thật sự sắp nghẹt thở.
“Hai đứa đang làm gì đấy?" Tân Long nhìn thấy hai người bọn họ có gì đó không đúng.
Trần Giang Dã nhìn sang chỗ khác, giơ cuốn vở trong tay lên: "Cháu đang kiểm tra kiến thức cho cô ấy."
Tân Long nghi ngờ nhìn lướt qua bọn họ, cuối cùng bĩu môi: "Ăn cơm thôi, cơm chín rồi. Chú ngồi xem tivi còn nghe thấy tiếng nồi cơm điện kêu, hai đứa ở đây lại không nghe thấy gì."
Trần Giang Dã trả cuốn sổ lại cho Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt cúi đầu cầm lấy cuốn sổ, tắt đèn bàn, đứng dậy đi về nơi đặt nồi cơm điện.
Tân Long đưa cho cô một bát cơm đầy, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ lên bất thường nhưng ông không nghĩ nhiều, tưởng là do bị lửa hong nóng nên mới như vậy, bèn nói: "Đã bảo con ngồi xa lửa ra một chút rồi mà lần nào cũng không nghe, nhìn mặt con xem, bị nướng thành cái dạng gì rồi?"
Ông vừa nói xong, nhiệt độ trên khuôn mặt Tân Nguyệt lập tức tăng lên mức nóng nhất, cô vội vàng bưng bát, gắp đồ ăn trên bàn rồi chạy đến ngồi cạnh đống lửa để ăn, dùng ánh lửa làm tấm chắn.
Tân Long “chậc” một tiếng: "Lạnh đến thế cơ à?"
Tân Nguyệt đưa lưng về phía ông, trả lời: "Lạnh lắm ạ."
"Bây giờ là tháng mấy? Thêm một tháng nữa thì chắc lạnh đến c.h.ế.t con mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân Nguyệt không nói gì.
"Thôi."
Tân Long đưa cơm cho Trần Giang Dã: "Chúng ta cũng sang bên đó ăn đi."
Ba người ngồi quanh đống lửa ăn cơm, ánh lửa phản chiếu lên người họ, làm cả góc phòng trở nên ấm áp. Bầu không khí như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện ở một thành phố lớn đổ đầy bê tông cốt thép lạnh lẽo.
Ăn xong cơm, Tân Long lại xem tivi. Có lẽ vì trời quá lạnh nên lần này ông không đuổi khách mà để Tân Nguyệt và Trần Giang Dã tiếp tục sưởi ấm ở trong bếp.
Sau khi Tân Nguyệt rửa bát xong, cô lại bật đèn bàn tiếp tục học thuộc.
Trần Giang Dã không làm gì, chỉ nhìn cô, rồi hỏi: "Lần nào về em cũng chăm chỉ như vậy à?"
"Không, chỉ là sắp thi giữa kỳ rồi nên tôi muốn ôn tập lại thôi."
Trước đây khi anh chưa về, ngoài làm bài tập, buổi chiều cô hầu như đều ở trên núi và dưới cây hoè, nghĩ về anh.
Bây giờ anh đang ở ngay trước mặt cô.
Thực ra cô muốn cùng anh đi lên núi đi dạo một chút, ai ngờ anh lại tự đi một mình.
Nhắc đến kỳ thi giữa kỳ, Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Giang Dã: "Anh cảm thấy bản thân có thể đứng thứ bao nhiêu trong kỳ thi giữa kỳ?"
Trần Giang Dã: "Có lẽ trong top 20."
Tân Nguyệt khẽ nhướng mày: "Không phải đại thiếu gia Trần cái gì cũng nhất hoặc nhì sao?"
Trần Giang Dã bật cười, anh có khả năng ghi nhớ rất tốt, nhưng một số kiến thức khó cần thời gian để lĩnh hội, nhớ và hiểu là hai chuyện khác nhau.
"Em đợi đến cuối kỳ xem."
Anh hất cằm cao lên: "Cẩn thận không giữ nổi hạng nhất đấy."
Tân Nguyệt lại nhướng mày: "Kiêu ngạo vậy sao?"
"Không kiêu thì sao em gọi tôi là “Ông hoàng ra vẻ”?"
"Phụt ——"
Tân Nguyệt không nhịn được mà bật cười, cười lộ cả răng, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô lúc này, Trần Giang Dã hơi ngẩn người.
Dạo gần đây cô đã cười thường xuyên hơn, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười như vậy, mà bất kể là cười khúc khích hay khẽ cười thì cô vẫn rất đẹp.
Tân Nguyệt chỉ nhận ra mình đang cười như thế này khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, có chút ngẩn ngơ trong giây lát.
Đã bao lâu rồi cô mới cười như vậy?
Năm năm? Sáu năm?
Hay còn lâu hơn nữa...
Cô không còn nhớ rõ.
Cô chỉ nhớ, từ khi Trần Giang Dã đến ngôi làng nhỏ hẻo lánh trên núi này, và trở về bên cạnh cô sau hai tháng, những nụ cười cô đã đ.á.n.h mất cũng bắt đầu dần dần quay trở lại.
Cô nhìn anh, nói thầm trong lòng:
Trần Giang Dã, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em.
Sau đó, cô cúi đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi.