Giờ đã là mùa đông, cô không thể di chuyển bàn đến dưới mái hiên như trước nữa. Trước đây, lúc đang đọc sách và viết lách dưới mái hiện, cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Trần Giang Dã đang làm gì, nên khi ngồi trong phòng, cô vẫn có thói quen ngẩng đầu lên, nhưng lúc này trong tầm mắt cô chỉ ánh sáng xuyên qua cửa sổ mờ mịt.
Cô không khỏi nghĩ: Giờ anh đang làm gì nhỉ?
Anh đang đi lên núi.
Trần Giang Dã muốn trở lại những nơi mà anh đã từng đi qua cùng cô, để nói với chúng rằng:
Anh đã trở về.
Anh ra khỏi làng, đi dọc theo con đường một đoạn là tới ngã ba quen thuộc, đứng ở ngã ba có thể nhìn thấy cây hòe buộc đầy dây lụa đỏ.
Anh dừng lại, sau đó đi về phía cây hòe.
Đây là nơi chứa đựng ước nguyện của anh, và sẽ là điểm dừng chân đầu tiên của anh trong chuyến hành trình tìm về ký ức.
Anh từng là một người vô thần, nhưng nếu là chuyện liên quan đến cô, anh vẫn hy vọng sẽ có thần linh đến thực hiện ước nguyện của cô.
Cũng như thực hiện ước nguyện của anh về cô.
Anh trèo lên cây, chuẩn bị xem chữ viết trên dải lụa đỏ có bị mưa làm phai màu không.
Với trí nhớ tuyệt vời của mình, dĩ nhiên anh vẫn nhớ rõ mình đã buộc dải lụa đỏ ở đâu. Nhưng ở vị trí trong ký ức đó, anh nhìn thấy hai dải lụa đỏ được buộc sát nhau, một dải là của anh, dải còn lại không phải của anh, nhưng lại viết tên anh trên đó —
[Cầu cho Trần Giang Dã sẽ luôn được vui vẻ.]
Trong thoáng chốc, thế giới bỗng trở nên mờ mịt, chỉ còn dòng chữ bay trong gió hiện lên trong đáy mắt anh.
Hàng chữ kia như nóng lên, thiêu đốt đôi mắt anh.
Trái tim anh cũng bị thiêu đốt.
Tựa như có ai đó thả một mồi lửa vào thế giới hoang tàn đầy cỏ dại của anh, ánh lửa bùng lên khắp bầu trời, chiếu sáng màn đêm dài đằng đẵng, cũng thiêu rụi tất cả, để rồi vạn vật được tái sinh.
Trong mười tám năm dài đằng đẵng trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ cảm thấy —
Cuộc đời này đáng giá như vậy.
Khi Trần Giang Dã trở về từ trên núi thì đã hơn ba giờ chiều, đúng lúc Tân Nguyệt đang phơi quần áo, cô nhìn thấy anh lên tầng hai.
Anh cũng nhìn thấy cô nên dừng lại.
Tân Nguyệt không biết anh đã làm gì trong vài giờ qua nên cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
[Anh làm gì vậy?]
Trần Giang Dã thấy cô lấy điện thoại ra, anh cũng cúi đầu lấy điện thoại ra và nhanh chóng trả lời:
[Lên núi đi dạo một vòng]
Tân Nguyệt cũng vốn định hỏi anh có muốn đi dạo trên núi không, nên trả lời:
[Sao không gọi tôi?]
L: [Nếu em muốn đi, tôi có thể đi thêm lần nữa]
M: [Thôi bỏ đi.]
Trần Giang Dã nhìn khung chat trên màn hình, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Vài giây sau, anh gõ một dòng chữ và gửi đi:
[Sau khi tôi rời đi, em có lên núi không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
M: [Có.]
L: [Đi cắt cỏ cho lợn à?]
M: [Không.]
L: [Thế em lên núi làm gì?]
M:[Anh cũng không cắt cỏ cho lợn, thế anh lên núi làm gì?]
Trần Giang Dã mỉm cười nhìn dòng chữ trên màn hình, cất điện thoại vào túi rồi vào nhà làm bài tập.
Nhà của thím Vương không có điều hòa hay máy sưởi, ngồi im lặng làm bài tập khiến tay chân lạnh cóng. Trần Giang Dã chịu lạnh rất tốt, nhưng sau khi làm bài tập được hai tiếng rưỡi, tay chân vẫn bị đông cứng.
Anh quăng bút xuống, chuẩn bị đứng lên vận động cho ấm người. Đúng lúc đó, điện thoại của anh rung lên.
Anh cầm điện thoại lên mới phát hiện đã sáu giờ rồi, trên thanh thông báo hiển thị tin nhắn WeChat của Tân Nguyệt:
[Anh có lạnh không?]
Trần Giang Dã hơi nhướng mày, trả lời:
[Lạnh]
M: [Qua nhà tôi sưởi ấm đi, nhà tôi nhóm lửa rồi, lát nữa ăn cơm.]
L: [Tới ngay]
Hai phút sau, Trần Giang Dã đến trước cửa nhà Tân Nguyệt, cô đã mở cửa và đang đợi anh ở phía sau. Trần Giang Dã đút tay vào túi bước vào, Tân Nguyệt đóng cửa lại, cùng anh vào bếp.
Ở góc bếp có một đống lửa đang cháy, trên đống lửa treo mấy chục xâu thịt xông khói và lạp xưởng.
Hôm qua Trần Giang Dã không để ý đến chỗ này. Sau khi ngồi xuống, anh hỏi: "Nhà em làm thịt xông khói như vậy à?"
"Ừ."
Bên tai nghe thoang thoảng tiếng vọng ra từ tivi, Trần Giang Dã lại hỏi: "Bố em đang xem tivi à?"
Tân Nguyệt lại "Ừ" một tiếng, nói: "Hôm nay bố tôi dùng bếp từ để hầm gà, không cần nhóm lửa, đợi cơm chín là ăn được."
Nói xong, Tân Nguyệt lấy quyển sổ bên cạnh ra, bật đèn bàn lên rồi cúi đầu đọc. Ánh sáng trong bếp quá mờ, không bật đèn bàn thì không thể nhìn rõ chữ.
Trần Giang Dã đưa tay ra sưởi ấm bên đống lửa, liếc nhìn cô, thấy cô dùng một tay che nửa cuốn sổ, anh hỏi: "Em còn chép lại những thứ cần học thuộc vào sổ à?"
Tân Nguyệt đáp: "Không phải chép lại, tôi vừa nhớ vừa viết."
"Em đã có thể vừa nhớ vừa viết, vậy còn học thuộc làm gì?"
Tân Nguyệt ngẩng đầu lườm anh một cái: "Tôi không giống anh, nhìn qua một lần là nhớ ngay."
Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của cô, Trần Giang Dã cười khẽ, giật cuốn sổ trong tay cô: "Để tôi kiểm tra em."
Dường như Tân Nguyệt đã ghi chép tất cả các kiến thức vào cuốn sổ này. Trên trang giấy đang mở, bên trái là bảng tuần hoàn các nguyên tố, bên phải là từ vựng tiếng Anh.
"Kiểm tra bảng tuần hoàn các nguyên tố của em."
"Trong nhóm VIIA, nguyên tố nào có độc tính thấp nhất và trọng lượng riêng lớn nhất?"
Tân Nguyệt bối rối trước câu hỏi này. Đây là kiến thức hiếm gặp đến mức không thể hiếm hơn được nữa đó?
Cô nghĩ một lúc lâu rồi mới ngập ngừng trả lời: "Astatine?"