Cảm Nắng

Chương 93



“Trần Giang Dã, anh có thể đừng vô lý như vậy được không?”

Trần Giang Dã liếc cô: "Đây là ngày đầu tiên cô biết tôi vô lý à?”

Tân Nguyệt từ bỏ việc tranh luận với anh, dù sao cô nói anh cũng không nghe.

Cô xoay người tiếp tục bước đi.

Trần Giang Dã cũng tiếp tục đi theo sau.

Giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, không ai nói chuyện với ai, mặt trời lặn về phía tây kéo dài cái bóng của bọn họ.

Thỉnh thoảng có tiếng chim kêu lanh lảnh giữa tiếng ve sầu ồn ào, một con sóc lông xù thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên cây nhìn hai người đi đường, mấy đứa trẻ đang bắt cua dưới con sông nhỏ ven đường, cũng âm thầm quan sát lúc bọn họ đi ngang qua.

“Anh trai kia là ai thế? Đi theo Tân Nguyệt làm gì?”

"Mình biết anh trai đó, anh ta đến từ thành phố."

Bọn trẻ thì thầm.

Một cô bé trong đó nói: "Chẳng lẽ anh ta thích Tân Nguyệt?"

Một cậu bé bên cạnh bĩu môi: "Cậu mới học lớp hai thì biết cái gì là thích?"

Cô bé chỉ vào cậu ta, mắng: "Cậu học lớp ba thì giỏi à!”

"Còn giỏi hơn cậu học lớp hai."

Cậu bé nói xong còn tỏ vẻ đắc ý.

Cô bé cực kỳ tức giận, cầm một viên đá nhỏ dưới sông ném về phía cậu ta, lớn tiếng hét lên: "Mình đã nhận được vài lá thư tình rồi, không giống như cậu, một kẻ xấu xí không ai thích! Cậu mới không hiểu cái gì là thích!”

Nghe được tiếng cãi nhau của bọn trẻ, Tân Nguyệt quay đầu nhìn về phía chúng, khóe mắt lơ đãng liếc Trần Giang Dã phía sau, anh vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như chưa từng dời đi, cũng không bị bất kỳ điều gì quấy nhiễu.

Tân Nguyệt không biết thím Vương đã nói gì với anh, chọc cho anh nổi giận như vậy.

Thật ra cũng không khó đoán, đơn giản là liên quan đến cô, mà những chuyện liên quan đến cô cũng chỉ có vậy.

Ánh mắt Tân Nguyệt tối sầm lại, thu hồi tầm mắt.

Chẳng bao lâu đã đến bên đập chứa nước, Tân Nguyệt đi mua cá, Trần Giang Dã thì tựa vào trên cây cách đó không xa hút thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tân Nguyệt mua cá mất mấy phút, Trần Giang Dã đã hút hết hai điếu thuốc, lúc này lại mở hộp thuốc ra hút một điếu nữa.

Tân Nguyệt nhìn anh ngậm điếu thuốc thứ ba trong miệng thì nhíu mày, cô quay đầu nói với chú bán cá: "Không cần xử lý nội tạng cho cháu đâu ạ."

“Vậy chú để vậy cho vào túi cho cháu nhé?”

“Vâng ạ.”

Chú bán cá nhanh chóng cho cá vào túi rồi đưa cho cô: "Đây."

“Cháu cảm ơn.”

Tân Nguyệt nhận túi rồi bước nhanh về phía Trần Giang Dã.

Thấy cô đến gần, Trần Giang Dã dùng tay không bóp tắt điếu thuốc vừa hút không tới hai hơi.

“Anh lấy t.h.u.ố.c lá làm cơm ăn à, hút ít một chút đi." Tân Nguyệt nói với anh.

Trần Giang Dã nhướng mí mắt: "Cần cô quan tâm à.”

"Ai quan tâm anh, chỉ là có lòng tốt khuyên nhủ thôi."

Ánh mắt Trần Giang Dã trở nên lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím thành một đường, nói: "Ông đây không cần lòng tốt của cô."

Tân Nguyệt lại nhíu mày: "Hôm nay anh ăn nhầm thuốc s.ú.n.g đúng không?”

Trần Giang Dã nhìn cô, không lên tiếng.

Thấy anh không nói gì, Tân Nguyệt buồn bực bổ sung một câu: "Tôi không cần anh bảo vệ, anh vẫn làm theo ý anh. Anh không cần tôi khuyên, vậy thì tôi cứ nói."

Nghe cô nói vậy, Trần Giang Dã đột nhiên nở nụ cười, không phải nụ cười lạnh lúc cãi nhau với cô trước đó, cũng không phải là nụ cười trêu tức chế nhạo, Tân Nguyệt không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy không hiểu sao lồng n.g.ự.c lại bị nụ cười sâu lắng ấy làm rung động đến tê dại.

Khi anh cười, đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt liếc đi chỗ khác, đầu lưỡi như đẩy vào trong khoang miệng, khi ngước mắt lên, trong con ngươi đen kịt của anh như có lửa cháy, một ngọn lửa cháy dữ dội.

Bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tân Nguyệt cảm thấy hô hấp như bị cướp đi, thế giới đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mỗi người trước mắt này, đôi mắt này là chân thật.

Như xuất phát từ dự cảm nào đó, Tân Nguyệt cảm thấy trái tim đột nhiên đập mạnh. Trong tiếng nhịp tim đập dữ dội đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên:

“Ông đây không cần nhiều thứ lắm, cô nhất định phải làm ngược lại hết à?”