Cảm Nắng

Chương 94



Tân Nguyệt chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c "Thịch" một tiếng, sau đó đột nhiên ngừng lại.

Dự cảm đó càng lúc càng mãnh liệt.

Trần Giang Dã lười biếng giẫm lên thân cây, chân hơi dùng lực, cả người đứng thẳng dậy khỏi thân cây anh đang dựa, đi về phía cô.

Khoảng cách giữa bọn họ vốn không xa, giờ phút này lại càng gần.

Tân Nguyệt bối rối cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt nóng bỏng quá mức của anh.

Khoảnh khắc ánh mắt cô rời đi, Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, tiện tay vứt điếu thuốc đã tắt đi, dùng bàn tay còn vương tàn thuốc nắm lấy khuôn mặt cô, ép cô ngẩng đầu lên.

Tàn thuốc trên tay anh như chưa nguội, nóng bỏng người, Tân Nguyệt vô thức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, anh lại càng dùng sức, bóp đến mức xương cốt Tân Nguyệt đau nhói, anh như muốn ép buộc cô phải nhìn mình, rồi mới mở miệng:

"Tính tôi con mẹ nó lãnh đạm, không cần lên giường với người khác, cô cũng nhất định phải lên được giường một lần?"

Anh cắn răng, ác liệt phun ra hai chữ cuối cùng - -

“Với tôi.”

Một tia sáng trắng đột ngột lóe lên trong đầu, vẻ mặt Tân Nguyệt cứng đờ.

Anh đang nói gì vậy?

Chờ ý thức chậm rãi trở lại, sự tức giận cũng leo thang, cô đẩy tay Trần Giang Dã, dùng ánh mắt căm tức vừa không dám tin lại vừa phẫn nộ tột độ nhìn anh, lần đầu tiên cô nói tục với anh:

“Anh con mẹ nó thật sự bị điên rồi, Trần Giang Dã!”

Mắng xong, Tân Nguyệt không muốn nói thêm lời nào với anh nữa, xoay người bỏ đi.

Trần Giang Dã đứng tại chỗ, không thể diễn tả được cảm xúc trên mặt anh lúc này, anh nhìn chằm chằm mặt đất, Ánh nắng gay gắt giữa mùa hè rọi trên người anh, ánh sáng mãnh liệt đến mức như muốn xé rách tròng mắt con người, mà đáy mắt anh chỉ là một mảnh đen kịt, giống như không có ánh sáng lọt vào nổi.

Anh không đi theo nữa, lòng tự trọng của anh, sự cao ngạo của anh, đều không cho phép anh đi theo nữa.

Vừa rồi anh đã thua trước cô một lần, không có khả năng lại có lần thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng…

Tay anh buông xuống chậm rãi nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp ngón tay trắng bệch bởi vì dùng sức quá mức.

Nhiều người đến mua cá cách đó không xa, ai cũng nhìn về phía này, ánh mắt tràn đầy suy đoán ác ý, thậm chí còn có người xì xào bàn tán.

Thông thường vào những lúc này, ánh mắt mọi người ném tới còn châm chích hơn cả kim đâm, Trần Giang Dã không thể không phát hiện, nhưng anh vẫn đứng đó, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của những người này.

Cho đến khi, có một bác gái không ngại nhiều chuyện đi tới, giả bộ tốt bụng khuyên anh: "Ôi chàng trai, cậu đừng chọc Tân Nguyệt kia, con nhóc c.h.ế.t tiệt kia dữ lắm, nó cắn người còn hơn cả chó đấy."

Đôi mắt không có tiêu điểm của Trần Giang Dã một lần nữa tập trung lại. Khoảnh khắc khi ngước mắt lên, ánh mắt anh đã dấy lên lửa giận, anh tức giận nghiến răng nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trước mắt, giọng điệu hung dữ: "Bà con mẹ nó nói thêm câu nữa thử xem?"

Bác gái bị ánh mắt của anh dọa sợ, đưa tay che ngực, giờ đây cái miệng vốn không bao giờ buông tha cho ai lại khép chặt, không dám hó hé chút nào, vội vàng bước nhanh với vẻ mặt run sợ.

Ánh mắt Trần Giang Dã không dừng lại trên người bà ta nhiều, anh chậm rãi quay đầu nhìn về một hướng khác, chỉ là trong tầm mắt đã không còn bóng dáng mà anh muốn nhìn thấy nữa.

Thế giới trong mắt anh dường như bắt đầu chìm xuống, chìm xuống vô tận.

Không biết qua bao lâu, như chạm đáy và rồi bật ngược lại, đột nhiên, ánh sáng trong đáy mắt anh lại bùng lên, ánh sáng kia đủ mãnh liệt để xé tan mọi đêm đen kéo dài.

Sau đó, anh bắt đầu chạy, từng bước một, tốc độ không ngừng tăng nhanh, gần như chạy thục mạng với sức bình sinh.

Anh muốn đuổi theo một người, và đưa cô trở lại.

*

Từ đây đến cổng làng khoảng chừng hai cây số, Trần Giang Dã không dừng lại một giây nào, chỉ trong chưa đến bảy phút đã hoàn thành quãng đường.

Nhưng anh không nhìn thấy Tân Nguyệt.

Anh tính toán thời gian dựa trên khoảng cách mà người đi bộ đã đi được trước khi Tân Nguyệt rời đi với khi anh bắt đầu chạy, có thể kết luận được Tân Nguyệt chắc chắn không thể đã về đến làng.

Khả năng lớn nhất chính là, để đề phòng anh đuổi kịp, Tân Nguyệt đã đi một con đường khác.

Thời gian anh ở đây không tính là dài, nhưng anh luôn nhớ rõ bất cứ thứ gì anh nhìn thấy, đường cũng vậy. Chỉ sau vài ngày, anh đã hoàn toàn nắm rõ đoạn đường này, biết ngoại trừ con đường tương đối rộng này, phía trước có một ngã rẽ, có một con đường nhỏ có thể dẫn đến đập chứa nước.