Tân Nguyệt tập trung lại, vểnh tai lên chăm chú nghe.
Nhưng mà, lúc này cô chỉ cảm thấy đau ở mu bàn chân - -
Trần Giang Dã giẫm cô một cước!
Cô phản xạ có điều kiện "A" một tiếng.
Tiếp theo, giọng nói của Trần Giang Dã mới từ từ vang lên: "Bước đầu tiên, giẫm lên chân người đó."
Một cước vừa rồi của anh cũng không dùng nhiều sức, chỉ hơi đau một chút, chỉ là nó đến quá bất ngờ khiến cô sợ tới mức kêu lên, nhưng điều này vẫn làm cho cô rất tức giận, làm mẫu thôi mà, có cần phải giẫm thật không?
“Anh nhất định phải giẫm thật à?!" Cô giận dữ hỏi anh.
Trần Giang Dã quay đầu nhìn cô, nhướng mày: "Nếu không thì cô muốn thế nào?”
“Trần Giang Dã, anh cố ý đúng không!”
“Làm người đừng hẹp hòi như vậy.”
Anh nhếch môi, trả lại câu này cho cô.
Được lắm.
Lần này Tân Nguyệt càng thêm chắc chắn rằng anh cố ý trả thù.
Đúng lúc này, Trần Giang Dã nhân lúc cô phân tâm, thoát khỏi sự giam cầm của cô. Tân Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Trần Giang Dã đã dùng một tay giữ chặt vai cô, tay còn lại nắm lấy cổ tay cô, vặn ngược lại.
Tân Nguyệt định giãy dụa thì tiếng cười của anh vang lên trên đỉnh đầu: "Làm người đừng quá hẹp hòi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết tôi mới chỉ giẫm nhẹ một chút thôi, lực trên tay cô cũng đã giảm đi, chứ đừng nói là giẫm mạnh."
Mặt Tân Nguyệt nóng bừng, là cái nóng không thể nào đè xuống được.
Cô khẽ cắn môi quay đầu sang hướng khác, không muốn để Trần Giang Dã nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình.
Trên mặt Trần Giang Dã dạt dào ý cười, nhưng miệng lại nói với vẻ nghiêm túc: "Sau khi thoát khỏi sự kìm kẹp có thể làm như tôi, đá hắn một cước rồi chạy, tránh bỏ chạy trực tiếp, như vậy dễ dàng bị đuổi kịp."
Bây giờ đầu Tân Nguyệt đang nóng bừng lên, căn bản không nghe anh nói cái gì, chỉ nghe thấy anh cúi xuống sát bên tai cô nói một câu:
“Nghe thấy không?”
Tân Nguyệt vẫn quay mặt sang một bên, không muốn trả lời anh, cũng không có cách nào trả lời, cô không nghe thấy gì hết.
Nhưng anh cố tình muốn cô trả lời, nắm cằm cô bằng tay kia và quay mặt cô lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hỏi cô một lần nữa:
“Có nghe thấy không?”
Tân Nguyệt nhận ra anh càng lúc càng biết cách lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, sơ hở là nhân lúc cô hoảng hốt hoặc không có sức phản kháng như bây giờ để nắm lấy mặt cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn không định trả lời anh, mà lựa chọn bới móc:
"Nếu tôi không giẫm lên chân người đó thì sao?"
Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống, nụ cười trên mặt thu lại.
Tân Nguyệt không hiểu tại sao anh lại có biểu cảm như vậy.
Một lát sau, Trần Giang Dã mới nói: "Còn một cách, nhưng nếu không phải hết cách thì không khuyến khích dùng."
Anh buông cô ra.
Tân Nguyệt đứng dậy xoa xoa bả vai: "Cách gì?”
Dường như có chút khó nói, Trần Giang Dã hít một hơi thật sâu để giảm bớt cơn giận, nghiến răng nói:
“Bóp… Của hắn.”
Anh không nói tiếp, nhưng Tân Nguyệt đã hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân Nguyệt nhíu mày, trong đầu cô nghĩ tới cảnh tượng kia, cảm thấy ghê tởm.
“Nhất định phải bóp à? Không được đập sao?”
Nếu chỉ đập thì không cần phải tiếp xúc ghê tởm như vậy.
Trần Giang Dã cũng nhíu mày, tức giận bùng lên ngay lập tức: "Tay cô con mẹ nó đã bị ép lại rồi, không vung cánh tay được thì lực ở đâu ra? Cô nghĩ tôi thích cô chạm vào bộ phận đó của thằng đàn ông khác lắm à?”
Nói xong câu cuối cùng, anh sửng sốt.
Tân Nguyệt cũng sửng sốt.
Hai giây sau, Trần Giang Dã khó chịu quay đầu sang một bên, đầu lưỡi áp vào má, nói sang chuyện khác: "Cô thử một lần đi."
Tân Nguyệt còn đang giật mình, nói mà không suy nghĩ, trả lời theo bản năng: "Thử cái gì? Đập anh à?”
Đôi mắt Trần Giang Dã luôn khép hờ lần đầu tiên mở to, nhìn Tân Nguyệt chằm chằm với ánh mắt đầy tức giận, giống như tiếc hận không thể gõ đầu cô ra xem bên trong chứa cái gì.
Sau đó, anh lại nắm lấy mặt cô, kéo mạnh về phía mình.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, tức giận nói: "Này con mẹ nó có thể thử?”
“Đập mà xảy ra chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm?!”
Nhìn ánh mắt lửa cháy bừng bừng của anh, Tân Nguyệt không tự chủ nuốt nước bọt, không trả lời.
Lần đầu tiên Trần Giang Dã thấy biểu cảm “biết mình nói sai” lộ ra trên mặt cô, cơn giận giảm bớt một chút.
“Còn thử không?”
Ba từ được bật ra từ kẽ răng.
Tân Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Trần Giang Dã vẫn còn khó chịu, lồng n.g.ự.c phập phồng, qua một hồi lâu mới buông Tân Nguyệt ra.
Tân Nguyệt cũng hiếm khi không phản kháng, không giãy dụa, ngoan ngoãn để anh nắm lâu như vậy.
Chỉ là dưới bầu không khí mập mờ hoặc có thể nói là không được tự nhiên như này, hình như cũng không có cách nào tiếp tục được nữa.
Tân Nguyệt im lặng đứng thẳng một lúc lâu, siết chặt ống quần nói: "Hôm nay đến đây thôi, lát nữa bố tôi về, để ông ấy thấy thì không dễ giải thích."
“Ừm.”
Cổ họng Trần Giang Dã phát ra một âm tiết.
Bầu không khí lại lâm vào bế tắc.
Tân Nguyệt lén nhìn Trần Giang Dã một cái, anh đứng ở đằng kia, ngược sáng, cơ thể như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt anh.
Tân Nguyệt không thích loại cảm giác cả người không được tự nhiên này, kiên quyết mở miệng: "Tôi đi học từ vựng, anh..."
Trần Giang Dã lạnh mặt nói: "Tôi về gội đầu."
Nói xong, anh quay người bước đi.
Tân Nguyệt nhìn bóng lưng của anh, thở dài một tiếng trong lòng, việc dạy kèm thân mật như vậy thật sự không phù hợp với những cặp đôi đang mập mờ và không có ý định xác lập quan hệ.
Trần Giang Dã cũng biết điều đó, nên càng bực bội hơn.
Kỹ thuật phòng thân này, đối với nữ sinh mà nói, đòn có tác dụng nhất chính là đánh vào bộ phận yếu nhất của đàn ông, nhưng việc liên tục dạy nữ sinh chú ý đến bộ phận kia của mình thật sự khiến người ta không được tự nhiên. Hơn nữa vừa nghĩ tới nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, cô cần phải chạm vào bộ phận đó của một người đàn ông khác, cho dù là đập, anh cũng rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Sau khi về nhà, anh không lập tức đi gội đầu, mà dựa vào tường lấy một điếu thuốc ra hút.
Nicotine của một điếu t.h.u.ố.c lá không đủ để triệt tiêu sự khó chịu trong anh, anh đang chuẩn bị rút điếu thứ hai, nhưng dường như nhớ tới điều gì đó, lại nhét điếu thuốc kia vào hộp.