“Còn không buông ra?”
Trần Giang Dã không nói gì, nhìn chằm chằm cô hai giây rồi buông tay, đứng dậy khỏi người cô.
Tân Nguyệt chống tay ngồi dậy, xoa xoa cổ tay đau nhức.
Cá trong tay không còn, Tân Nguyệt vừa xoa cổ tay vừa quay đầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy cá chép đang giãy dụa trên mặt đất, trong vườn cây cách đó ba mét.
Bây giờ cổ tay Tân Nguyệt đau nhói, cô không muốn đi bắt cá, thân cá trơn trượt, không dùng sức thì không bắt nổi.
Cô đưa mắt nhìn Trần Giang Dã, do dự vài giây mới nói: "Anh đi nhặt cá về đi."
Lúc này Trần Giang Dã đã đứng lên.
“Tự đi đi." Anh quay đầu đi chỗ khác.
“Nếu anh không làm trò này, chẳng lẽ con cá tự bay ra khỏi tay tôi à?"
Trần Giang Dã vẫn đứng bất động.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Tay tôi đau, xin anh đấy, được không?”
Lần này, Trần Giang Dã cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô. Sau khi im lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, vẻ mặt không chút thay đổi, anh khom lưng tiến vào trong rừng.
Tân Nguyệt biết ngay anh chỉ chịu ăn nói kiểu này.
Hừ, tên Trần đại thiếu gia kiêu ngạo này.
Trần Giang Dã cao ráo, cây ăn quả tương đối thấp, cành lá lại dày, anh phải mất rất nhiều sức lực mới với tới con cá. Trên thân cá dính bùn, khiến tay anh cũng đầy bùn, bụi trên cây bám đầy người anh. Trần Giang Dã thấy bản thân ra khỏi bụi cây với vẻ nhơ nhuốc thì nhíu chặt mày.
Nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu, cộng thêm biểu cảm trên mặt của anh, Tân Nguyệt không nhịn được bật cười.
Cô không cười còn được, lúc cười rộ lên, vẻ mặt Trần Giang Dã lập tức từ khó chịu thành bốc hỏa, giương mắt trừng cô.
“Tân Nguyệt, cô con mẹ nó cố ý đúng không?”
Tân Nguyệt đứng dậy, vừa phủi bụi trên quần vừa nói: "Tay tôi thật sự đau, anh tự biết lực tay anh thế nào mà.”
Nói xong lời cuối cùng, Tân Nguyệt nhìn anh thở dài: "Làm người đừng hẹp hòi như vậy.”
“À, tôi hẹp hòi.”
Giọng điệu châm chọc rõ ràng.
Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, nhấc chân đi về phía trước, khi đi ngang qua, anh vẫn đứng im tại chỗ, bèn thúc giục: "Đi thôi, về nhà nào."
Về nhà...
Hai chữ này lọt vào tai, Trần Giang Dã hơi ngẩn ra.
Ánh mắt anh bắt đầu lơ lãng, rồi từ từ tụ lại, rơi trên người Tân Nguyệt, tầm mắt di chuyển theo cô, trong ánh sáng chói chang của mùa hè.
Một lúc lâu sau, bước chân cũng đuổi theo.
Một trước một sau, không xa không gần.
Về đến nhà gần năm giờ, Tân Nguyệt rửa sạch cá rồi bỏ vào trong bể.
Sự sống của con cá rất mạnh mẽ, dù lên bờ lâu như vậy, vừa vào nước lại bơi lội bình thường.
“Bố ơi.”
Tân Nguyệt gọi vài tiếng vọng vào trong nhà.
Không ai trả lời.
Tân Nguyệt vào tìm một vòng cũng không thấy ai, có lẽ ông lại đi đâu chơi rồi.
Tân Nguyệt không tìm thấy người, trực tiếp trở về phòng, lấy quyển từ vựng ra ngoài sân chuẩn bị học thuộc lòng.
Lúc này, Trần Giang Dã từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Anh đã thay một bộ đồ khác.
“Bố cô không ở nhà à?”
Anh vừa nghe thấy tiếng cô gọi.
“Không biết chạy đi đâu rồi.”
Tân Nguyệt đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Bây giờ anh tới đây làm gì?”
Vẻ mặt Trần Giang Dã lập tức trở nên khó chịu: "Mới nói với cô mà con mẹ nó cô đã quên rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“À…”
Đúng là bây giờ Tân Nguyệt mới nhớ ra, "Luyện kỹ thuật phòng thân đúng không.”
Cô đặt quyển từ vựng trên tay xuống, hỏi anh: "Luyện cái này có thật sự hiệu quả không?"
“Vô dụng thì tôi phí sức dạy cô làm gì?”
“Ai biết được.”
Tân Nguyệt nhanh miệng thốt ra một câu như vậy. Sau khi nói xong, cô lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt lóe lên một tia kích động.
Có những chuyện cô biết trong lòng là được, nói ra thì không tốt.
Trần Giang Dã chưa bao giờ là người chậm hiểu, tất nhiên anh biết lời này của cô có ý gì.
Anh thực sự có ý đồ khác, nhưng thế thì đã sao, anh không nhận là được.
“Tân Nguyệt, cô con mẹ nó ít tự mình đa tình cho tôi.”
Đúng lúc Tân Nguyệt cũng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, nói qua loa: "Biết rồi biết rồi, nào nào, đến đây đi."
Trần Giang Dã cảm thấy như đ.ấ.m vào bông, vẻ mặt càng thêm khó chịu.
Cũng không phải lần đầu tiên Tân Nguyệt nhìn thấy anh bày ra vẻ mặt khó chịu, cô hoàn toàn xem nhẹ, dùng giọng điệu bình thường hỏi anh: "Anh muốn dạy tôi như thế nào?"
Lúc này giữa bọn họ vẫn còn chút khoảng cách, Trần Giang Dã đứng trong sân, ánh mắt trầm thấp, lạnh lùng mở miệng:
“Lại đây.”
Không biết vì sao, rõ ràng anh nói hai từ này với vẻ mặt vô cùng hung dữ, nhưng Tân Nguyệt lại cảm thấy tim mình run lên, như có tín hiệu truyền vào đáy lòng --
Tín hiệu "Khoảng cách giữa bọn họ sẽ được kéo gần lại".
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, qua một hồi mới chậm rãi đi về phía anh.
Chờ cô đi tới trước mặt Trần Giang Dã, anh quay lưng lại, chỉ nghiêng hơn nửa mặt về phía cô, nói:
"Cô đứng phía sau tôi, ôm tôi, tôi sẽ làm mẫu cho cô xem một lần."
Quả nhiên...
Tân Nguyệt nhận ra trực giác của mình thật sự chuẩn đến đáng sợ.
Mặc dù vẻ mặt anh không chút thay đổi, giọng điệu cũng không hề lên xuống, không có vẻ gì là ngả ngớn, nhưng Tân Nguyệt vẫn hơi căng thẳng. Cô liên tục nhắc nhở bản thân đây chỉ là quá trình dạy học, nhưng vẫn chậm chạp không hành động, tay cứ nâng lên một chút lại nắm chặt rồi buông xuống.
Trần Giang Dã liếc cô, khóe miệng phát ra một tiếng hừ khẽ: "Nhắc nhở cô một lần nữa, đừng tự mình đa tình."
Tân Nguyệt biết anh cố ý k*ch th*ch cô, thuận tiện châm chọc cô một chút.
Nhưng anh đã thành công.
Cô cắn chặt răng: "Ôm thế nào đây?”
Trần Giang Dã quay đầu qua: "Ôm cả hai cánh tay của tôi.”
“À.”
Tân Nguyệt bước thêm một bước, hít sâu một hơi, vứt bỏ tất cả những suy nghĩ không nên có, giơ tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Ôm chặt vào." Giọng nói không kiên nhẫn của Trần Giang Dã truyền đến từ phía trước.
Tân Nguyệt căng thẳng cắn chặt hàm răng, dùng sức ôm chặt anh.
Nhưng anh vẫn nói:
“Ba ngày rồi cô không ăn cơm à? Dùng sức đi.”
Lần này, trong đầu Tân Nguyệt hoàn toàn không còn chút bong bóng hồng phấn nào nữa, lửa giận bốc lên vùn vụt, dùng hết sức lực siết chặt anh, muốn siết c.h.ế.t anh. Nhưng cô không biết, tư thế này chẳng khiến anh đau đớn chút nào.
Kết quả, thay vì siết chặt Trần Giang Dã, khiến anh đau đớn, cô lại khiến anh bật cười.
Tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng anh, ngay cả lồng n.g.ự.c cô kề sát sau lưng anh cũng run lên từng đợt.
Lúc này, cả khuôn mặt Tân Nguyệt đỏ bừng, một phần là do dùng quá nhiều sức, một phần là bị anh chọc tức.
“Anh có dạy nữa không?!”
“Dạy.”
Trần Giang Dã chỉ hơi thu hồi nụ cười trên mặt.
"Nhớ kỹ, bước đầu tiên."