Biến dị động, thực vật bị thu hút bởi mùi m.á.u tươi.
Một số đội dị năng chuyên săn thú biến dị cấp cao, vì muốn dụ được chúng mà chịu chi một phần tài nguyên để nuôi dưỡng những người bình thường không có khả năng sinh tồn, rồi dùng họ làm “mồi nhử”.
Lâu dần, những người bị bắt dùng m.á.u để dẫn dụ đám quái thú ấy, sống sót được gọi là “huyết dương”.
Sau khi “Ngày Vô Thường” buông xuống không bao lâu, trong nhân loại bắt đầu xuất hiện dị năng giả.
Họ có thể chất, khả năng thích nghi và miễn dịch vượt xa người thường.
Nhờ dị năng, họ thu thập tài nguyên, chiến đấu, bảo vệ đội ngũ đều mạnh mẽ hơn hẳn.
Rất nhanh, người ta phát hiện trẻ sinh sau t.h.ả.m họa có tỉ lệ thức tỉnh dị năng cao hơn.
Trong bốn, năm năm đầu sau Ngày Vô Thường, dù thiên tai nối tiếp, vẫn có không ít trẻ sơ sinh được sinh ra.
Nhưng khi những đứa trẻ ấy đến bảy tuổi mà vẫn chưa thức tỉnh, chúng bị xếp vào loại “người không thể tiến hóa”.
Theo thời gian, tài nguyên càng khan hiếm, việc nuôi con càng trở nên xa xỉ.
Dần dần, đã có người lén vứt bỏ những đứa trẻ đó để giảm gánh nặng sinh tồn.
Cô gái này trông tầm mười bảy, mười tám tuổi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trên người lại chằng chịt vết sẹo cũ mới chồng lên nhau.
Có lẽ cô chính là thế hệ mới, người không có dị năng, bị ép trở thành huyết dương để cầu sống.
Tưởng Hàn sững người một lát, nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay cô, toàn thân màu cam vàng, dài chưa đến mười lăm centimet, rộng chừng hai ngón tay.
Chẳng thể nhìn ra đó là gì, cũng chẳng giống tinh hạch, nhưng chắc chắn… không thể ăn.
Cậu lấy trong túi ra mười lăm blind box tệ, nói với Vệ Huyên:
“Cái này không phải đồ ăn. Nếu cô không cần, tôi trả lại cô mười lăm nguyên, đồ này tôi lấy.
Ngày mai cửa hàng blind box chắc sẽ nhập thêm lô đồ ăn mới, lúc đó cô quay lại đổi tiếp.”
Ngay lúc ấy, mặt đất đột ngột rung chuyển, tiếng gào chói tai của sinh vật nào đó vang lên từ ngoài cửa.
Sắc mặt Vệ Huyên biến hẳn, cô quay người chạy thẳng ra ngoài.
Tưởng Hàn và nhóm người của cậu cũng vội đuổi theo chỉ thấy một cô gái khác, trạc tuổi Vệ Huyên, lảo đảo ngã xuống ngay cửa, cánh tay đầy m.á.u tươi…
Trên con đường đối diện, ngay trên cây cầu, một con chuột biến dị khổng lồ cao gần bằng nửa tòa nhà đang chậm rãi trườn về phía cửa hàng blind box, rõ ràng bị mùi m.á.u hấp dẫn đến.
Vệ Huyên cố gắng hết sức để đỡ Nhiếp Vũ đang hôn mê dậy, nhưng cô gần như kiệt sức, vừa lo vừa run, đỡ thế nào cũng không nổi.
Cả đội của Tưởng Hàn đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
“Vãi thật! Con chuột biến dị đó bị dụ tới cửa tiệm rồi!”
“Nhìn đôi mắt nó kìa, không giống cấp thấp đâu chắc là biến dị thú cấp cao mất!”
Sắc mặt Tưởng Hàn nghiêm lại:
“Hình thể to quá mức… con này có lẽ sắp tiến cấp rồi. Chuẩn bị chiến đấu!”
Đám đồng đội lập tức hoảng loạn lùi về sau:
“Anh Hàn, con này tụi em đ.á.n.h không nổi đâu!”
Tưởng Hàn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Không sao, còn có anh Trì.”
Cậu vừa nói vừa quay đầu tin chắc Trì Cẩn vẫn ở phía sau.
Nhưng nhìn một vòng… ngoài mấy người đồng đội đang trốn trong cửa, gã thanh niên đeo kính râm, mặc blouse trắng kia đã biến mất.
Tưởng Hàn: “…Đệt.”
Lộ Dao theo dõi qua camera, thấy ngoài cửa hỗn loạn thì lập tức đứng dậy đi ra.
Vừa bước đến cửa, cô ngẩng đầu thanh niên đeo kính râm vẫn đứng thản nhiên bên cạnh quầy blind box.
Anh ta khẽ gật đầu với cô, môi nhếch một nụ cười nhạt, tay vẫn đút túi quần, thong thả bước theo sau.
Bên ngoài, con chuột khổng lồ di chuyển chậm chạp vì thân hình cồng kềnh, nhưng tốc độ tiếp cận lại không hề chậm.
Mỗi bước nó dẫm xuống, mặt đất rung lên, bụi bay mù mịt.
Tưởng Hàn đứng sững vài giây, rồi lao tới giúp Vệ Huyên đỡ người dậy.
Đánh không nổi chạy thôi!
Lộ Dao vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thẳng vào con quái vật khổng lồ đang lao tới, một luồng tê rần chạy dọc sống lưng.
Theo đợt biến dị quá độ, khắp quảng trường xung quanh lại mọc lên vô số thực vật ăn thịt khổng lồ cùng những sinh vật kỳ quái khác.
Cô từng thấy nhiều loại rồi đều là nguồn sinh ra tinh hạch, nhưng con chuột này…
Quá béo, quá to, quá khủng.
Cả người nó phủ lớp lông đen dựng đứng như kim thép, hai con mắt đỏ rực như hai chiếc đèn lồng, móng vuốt dài nhọn hoắt, mỗi bước đi đều khiến đất rung, núi chuyển, nhìn thôi cũng khiến người ta rợn cả tóc gáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng đây lại là một cơ hội.
Lộ Dao ép mình bình tĩnh, nuốt xuống cảm giác tê dại, bước nhanh tới trước mặt Vệ Huyên:
“Cho tôi mượn con d.a.o của cô một chút.”
Vệ Huyên sững người:
“Cái gì cơ?”
Lộ Dao nâng tay chỉ về phía lòng bàn tay cô:
“Cái vật nhỏ mà cô rút ra từ blind box ấy.”
Nam Cung Tư Uyển
Vệ Huyên vẫn chưa hiểu cô đang định làm gì.
“Nhanh lên!” Lộ Dao thúc giục, giọng lạnh mà gấp.
“Cho, cho cô nè!” Vệ Huyên hốt hoảng móc món đồ từ trong túi ra, run tay đưa tới.
Lộ Dao đón lấy, ngón tay ấn nhẹ vào chuôi dao, “xoẹt” một tiếng, lưỡi d.a.o màu vàng kim bật ra, tỏa ánh sáng như một luồng lửa chảy.
Cô xoay xoay con d.a.o trong tay, rồi chậm rãi bước về trung tâm quảng trường, thẳng hướng con chuột khổng lồ biến dị.
Cả đội của Tưởng Hàn đều sững sờ nửa phần là kinh ngạc, nửa phần là sợ hãi.
“Là chủ tiệm đó hả?”
“Cô ấy định… cầm con d.a.o nhỏ xíu kia ra đấu tay đôi với con quái vật đó chứ?”
“Anh Hàn, mau kéo cô ấy về đi! Con d.a.o đó còn chưa chắc chọc thủng nổi da chuột, cô ấy mà xông ra là c.h.ế.t chắc!”
“Cô chủ tiệm có khi là dị năng giả đó, chắc cô ấy có tính toán gì rồi?”
“Tụi mình cũng là dị năng giả mà! Chỉ nhìn thôi cũng biết con chuột đó không phải loại bình thường đâu, kiểu này là sắp tiến hóa thành hắc chuột, mười dị năng cấp đỉnh cũng chưa chắc đ.á.n.h nổi!”
Tưởng Hàn quay đầu, vừa hay thấy Trì Cẩn từ sau bước ra, lập tức kêu:
“Anh Trì! Mau cứu chủ tiệm đi!”
Nhưng đã trễ một nhịp.
Con chuột khổng lồ bỗng vọt tăng tốc, thân hình khổng lồ như một tòa nhà nhỏ nhảy bổ xuống quảng trường, va mạnh khiến mặt đất rạn nứt như mạng nhện.
Nó lập tức phát hiện ra Lộ Dao, hai mắt đỏ rực, móng vuốt sắc nhọn vung lên, quét thẳng về phía cô mục tiêu chính là cổ họng mảnh mai kia.
Nếu cú đó trúng, đầu cô chắc chắn sẽ bị xé thành từng mảnh.
Con quái vật gần như đã thấy trước cảnh tượng m.á.u văng tung tóe, ánh đỏ trong mắt càng bùng lên dữ tợn, nó gào rống đầy kích động.
“CHÍT ——!!!”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, nó sững lại.
Móng vuốt khổng lồ dừng cách tai Lộ Dao chưa đến vài phân, bị một lưỡi d.a.o mảnh như ánh chớp vàng kim chặn đứng.
Lộ Dao siết nhẹ cổ tay, lưỡi d.a.o lóe sáng rồi “xoẹt” một tiếng, móng vuốt khổng lồ bị chặt phăng, rơi nặng nề xuống đất.
“Bộp!”
Khối thịt văng m.á.u đen nện mạnh xuống nền xi măng.
Con chuột rống lên đau đớn, ngửa đầu gào dài.
Lộ Dao không cho nó cơ hội phản công, vung d.a.o c.h.é.m ngang, lưỡi vàng lóe sáng cắt thẳng lên theo đường gãy, xẻ toạc cả cánh tay con quái vật.
Đội của Tưởng Hàn đứng c.h.ế.t lặng mắt ai nấy đều trừng trừng nhìn cảnh trước mặt, không ai tin nổi những gì vừa thấy.
“Vãi thật! Cô chủ tiệm lợi hại dữ vậy luôn à?!”
“Cái con d.a.o đó… có phải hơi quá đỉnh rồi không?”
“Vãi chưởng vãi chưởng vãi chưởng! Có khi nào tôi mà cầm con d.a.o đó cũng c.h.é.m được kiểu đó không?”
“Con chuột sắp tiêu rồi kìa!!!”
Con chuột biến dị khổng lồ có cơ thể to như một tòa nhà nhỏ, da dày như giáp, lông dựng đứng như những cây kim thép.
Theo lẽ thường, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó trong một chiêu gần như là chuyện không tưởng.
Vậy mà Lộ Dao chỉ đứng giữa quảng trường, một tay giơ con d.a.o vàng kim, nhẹ nhàng ném thẳng ra ngoài.
Lưỡi d.a.o bay đi, cắm gọn vào giữa trán con chuột, nhẹ như cắt đậu hũ.