Một tiếng ầm ầm vang dội, con quái vật ngã sụp xuống đất, toàn thân hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một khối tinh hạch màu xám to bằng nắm tay.
Lộ Dao khom người nhặt tinh hạch, tiện tay thu lại con dao, rồi xoay người bước về phía cửa hàng blind box.
Đội của Tưởng Hàn đứng túm tụm lại, đôi mắt sáng rực nhìn cô hoặc chính xác hơn là nhìn tinh hạch và con d.a.o trong tay cô.
“Quả nhiên là tinh hạch màu xám… chậm chút nữa chắc nó biến thành màu đen rồi.”
Lộ Dao dừng bước, nghiêng đầu hỏi:
“Tinh hạch màu xám khác gì với mấy loại kia?”
Tưởng Hàn nhanh chóng đáp:
“Bình thường tinh hạch của biến dị cấp cao là màu đỏ, nhưng còn có loại đen cao cấp hơn nữa. Cực kỳ hiếm.
Mà cứ hễ xuất hiện một con có tinh hạch đen thì kiểu gì cũng kéo theo t.h.ả.m họa lớn nó có thể điều khiển những con khác vây đ.á.n.h căn cứ.
Con chuột vừa rồi nếu kịp ăn thêm một hai con cao cấp, chắc chắn sẽ biến đen. May mà cô xử lý kịp.”
“Ra là vậy.” Lộ Dao gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó quay sang Vệ Huyên, đưa lại con dao:
“Nếu cô không muốn cái này, tôi có thể thu hồi, đổi lại cho cô một blind box đồ ăn mười lăm tệ.”
Cả đội của Tưởng Hàn vây quanh, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào con d.a.o trong tay cô.
“Chủ tiệm, d.a.o gì mà khủng khiếp vậy? Sao lại bén dữ thế?”
“Có phải do cô là dị năng giả siêu cấp, nên mới dùng được thứ vũ khí này không?”
Trong lòng Lộ Dao cười thầm chờ mãi mới nghe câu đó đây.
Bề ngoài cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lắc đầu:
Nam Cung Tư Uyển
“Không phải đâu. Các cậu hiểu lầm rồi. Tôi không có dị năng gì hết, chỉ là người thường thôi.”
Mấy người đều há hốc mồm:
“Cô đang nói đùa hả?”
Lộ Dao mở chốt con dao, bật ra lưỡi vàng kim sáng loáng, chậm rãi giới thiệu:
“Đây là đạo cụ tên ‘Dao tinh hạch lỏng’.
Lưỡi d.a.o được rót năng lượng từ nguồn tinh hạch tinh luyện cao độ mấy người nhìn kỹ sẽ thấy bên trong thân d.a.o có chất lỏng vàng kim chảy nhẹ.
Năng lượng đó cực kỳ mạnh, mà khi được nén trong lớp kim mỏng thế này thì sắc bén hơn bất kỳ vật liệu hay vũ khí nào khác.
Nó không chọn người dùng người thường hay dị năng giả đều có thể dùng nó để dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t biến dị sinh vật.”
Lời cô nói khiến Vệ Huyên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sáng hi vọng.
Nếu có con d.a.o này… cô và Nhiếp Vũ sẽ không cần làm huyết dương nữa không cần lấy m.á.u để dụ thú, vẫn có thể ra ngoài săn bắt, kiếm tinh hạch.
Cô nhớ lại quá khứ khi bị cha mẹ vứt bỏ, còn nhỏ đến mức chẳng nhớ nổi bản thân đã trở thành huyết dương thế nào.
Từ khi lên năm, lên sáu, mỗi ngày đều bị cắt lấy m.á.u để dụ biến dị thú, chỉ đổi lại chút đồ ăn tạm sống.
Sống sót qua từng ngày đã là may mắn.
Sau này, cơ thể cô gần như không còn m.á.u để cắt, dù rạch đến đâu cũng không đủ thu hút quái vật.
Cô bị đội bỏ rơi nếu không có Nhiếp Vũ cứu, cô đã c.h.ế.t ngoài đó.
Nhưng giờ đây, Nhiếp Vũ bị thương nặng, phải làm huyết dương cho hai đội cùng lúc để kiếm đồ ăn.
Chính vì thế mà sức lực cạn kiệt, nhiệm vụ thất bại, trọng thương thành ra thế này, bị cả hai đội vứt bỏ không thương tiếc.
Nếu đổi con d.a.o này lấy đồ ăn, Nhiếp Vũ có thể sống sót, nhưng sau đó… họ vẫn chẳng có tương lai.
Không có cô ấy, Vệ Huyên một mình giữa thế giới này, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Lộ Dao nhìn cô gái đang do dự và giằng xé trong mắt, nhẹ giọng nói:
“Nếu cô muốn con d.a.o này, tôi cho cô nợ một blind box đồ ăn và một phần thuốc.
Ký giấy nợ, sau này có tinh hạch thì mang đến trả.”
Đôi mắt Vệ Huyên lập tức sáng lên, giọng run run:
“Tôi muốn! Tôi muốn con d.a.o này! Cảm ơn cô, chủ tiệm!”
Bộ bàn ghế đặt làm riêng từ lục địa Alexander đã được chuyển đến đại sảnh cửa hàng blind box. Đội của Tưởng Hàn cũng hỗ trợ đưa Nhếp Vũ người đang hôn mê vào trong tiệm nghỉ ngơi.
Lộ Dao mang theo chậu nước sạch và khăn, nhờ Vệ Huyên đổ nước ấm rồi nhẹ nhàng lau miệng vết thương cho cô gái, sau đó quay lại tiệm nail lấy thuốc.
Tình trạng của Nhếp Vũ không chỉ là bị thương cô còn bị suy dinh dưỡng lâu ngày, mất m.á.u nghiêm trọng. Nếu không có t.h.u.ố.c điều trị, e rằng cô vẫn khó mà tỉnh lại.
Thuốc lại không thể có hiệu quả quá nhanh, nên Lộ Dao pha loãng gấp trăm lần, làm thành những viên nang nhỏ, gói lại cẩn thận bằng giấy.
Cả đội của Tưởng Hàn đều bị cây “đao tinh hạch lỏng” kia hấp dẫn vô cùng, nên cũng bắt đầu tò mò về blind box tinh hạch.
Không kìm nổi hiếu kỳ, từng người một rút một hộp tinh hạch blind box, ngồi quây quanh bàn, háo hức mở ra.
Lúc này, Vệ Huyên tìm đến Tưởng Hàn, giọng khẽ khàng:
“Tôi là Vệ Huyên, ở căn cứ Đình Thành. Còn cậu thì sao? Ở căn cứ nào? Cái hộp blind box kia… chờ tôi có tiền, nhất định sẽ trả lại cho cậu.”
Tưởng Hàn chớp mắt, nói thẳng:
“Tôi là Tưởng Hàn, ở căn cứ Trường Minh. Nhìn cô ở Đình Thành chắc sống chẳng dễ dàng gì, có muốn qua Trường Minh không?”
“Vì sao?” Vệ Huyên hơi sững người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Hàn liếc qua cây “đao tinh hạch lỏng” trong tay cô, mỉm cười:
“Cây đao đó thú vị thật. Chúng tôi vừa thử rút mấy hộp, chẳng ai trúng được cái nào như thế.”
Vệ Huyên thở ra một hơi, nhưng trong lòng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Trường Minh không phải căn cứ lớn, nhưng chỉ riêng cách nói chuyện của người này đã khiến cô thấy dễ chịu hơn hẳn những kẻ từng gặp ở Đình Thành. Có lẽ… điều đó cũng nói lên rằng điều kiện sống ở Trường Minh tốt hơn chăng?
Cô và Nhếp Vũ đều đã quyết không làm “huyết dương” nữa. Nếu tiếp tục ở lại Đình Thành, quả thật là con đường c.h.ế.t.
“Để tôi bàn lại với bạn tôi đã,” Vệ Huyên đáp.
Tưởng Hàn gật đầu, thấy Lộ Dao vừa quay lại thì lập tức gọi:
“Chủ tiệm, mau tới xem này! Chúng tôi rút mấy hộp tinh hạch blind box mà toàn trúng mấy thứ chưa từng thấy!”
Lộ Dao đưa cho Vệ Huyên một gói t.h.u.ố.c nhỏ cùng một hộp mì blind box, hướng dẫn cách dùng, rồi mới đi đến ngồi đối diện Tưởng Hàn:
“Được rồi, để tôi xem thử xem hôm nay ai là người may mắn nhất.”
Đội của Tưởng Hàn vốn có bốn người, cộng thêm chàng trai mặc blouse trắng mới đến, tổng cộng năm người.
Bốn người đầu đã mở xong blind box, chỉ còn chàng trai kia vẫn đang cầm trong tay, do dự chưa bóc.
Trước mặt Lộ Dao là bốn món đồ vừa được rút ra. Cô cầm lên một khối nhiên liệu rắn được ngưng tụ từ dịch tinh hạch, hỏi:
“Cái này là của ai?”
Lý Tĩnh lập tức giơ tay:
“Của tôi! Thứ này từng khối từng khối nhỏ xíu, một hộp chỉ có sáu khối. Nhìn chẳng có vẻ gì hữu dụng cả.”
“Có nhận ra nó là gì không?” Lộ Dao hỏi.
Lý Tĩnh gật đầu: “Hình như là nhiên liệu rắn.”
“Chuẩn luôn,” Lộ Dao nói, “đây là nhiên liệu thể rắn làm từ tinh hạch tinh khiết cao. Mỗi khối đều được hút chân không vì nếu tiếp xúc không khí thì nó sẽ tự cháy. Một khối nhỏ như vậy mà có thể cháy liên tục mười hai tiếng.”
Lý Tĩnh trợn mắt: “!!! Nhỏ thế này mà cháy được mười hai tiếng á?”
Bình thường họ dùng tinh hạch làm nhiên liệu, một viên tinh hạch đỏ cũng chỉ cháy được hai tiếng là cùng.
Lộ Dao nhún vai: “Không tin thì mang về thử xem.”
Trần Phong lập tức đưa hộp của mình qua:
“Chủ tiệm, của tôi ghi là ‘miếng giữ ấm’, cái này là cái gì thế?”
Lý Thành cũng phụ họa: “Tôi cũng rút trúng cái đó.”
Lộ Dao cười: “À, cái này là miếng dán giữ ấm chuyên dụng ở vùng băng giá. Bên trong có nguồn năng lượng tinh hạch, chỉ cần dán bên ngoài quần áo ở lưng, một miếng có thể phát nhiệt suốt hai mươi bốn tiếng.”
Thế giới của Lộ Dao cũng có loại miếng giữ ấm này, mà giá còn rẻ nữa.
Nhưng loại cô đang nói đến là phiên bản tăng cường thiết kế riêng cho khí hậu âm mấy chục độ ở vùng hàn triều. Một miếng thôi cũng đủ làm cả người ấm lên.
Khi trước để thử nghiệm hiệu quả, cô từng bảo Harold chở mình bay vòng quanh vùng băng sơn, tiện thể kiểm tra độ bền nhiệt.
Trần Phong & Lý Thành: “!!!”
Nhìn miếng dán mỏng dính thế kia, sao mà ấm được chứ? Không tài nào tưởng tượng nổi.
Lộ Dao chỉ cười: “Không tin thì mang về dán thử, hoặc mở ra kiểm tra ngay tại chỗ cũng được.”
Còn chưa đến hai, ba ngày nữa là bước vào “giai đoạn lạnh cực điểm”, Trần Phong và Lý Thành nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định giữ lại mỗi hộp có năm miếng, mà nếu thật sự có tác dụng thì tiếc gì đâu.
Lúc này, Tưởng Hàn đưa hộp của mình tới:
“Chủ tiệm, của tôi là một cây đèn pin nhỏ, bấm lên sáng lắm! Cái này cũng liên quan đến tinh hạch à?”
Lộ Dao gật đầu: “Đúng rồi. Pin của nó được làm từ nguồn năng lượng tinh hạch tinh khiết cao, cực kỳ bền và tiết kiệm hơn hẳn việc dùng tinh hạch thô để chiếu sáng. Hơn nữa, nó còn có thể sạc lại.”
“Sạc lại?” Tưởng Hàn ngạc nhiên.
Lộ Dao chỉ vào trạm nạp năng lượng nhỏ bên cạnh quầy nước ấm:
“Chính là chỗ kia. Mỗi lần sạc tốn hai mươi tệ, dùng được bảy ngày liên tục. À đúng rồi cây ‘đao tinh hạch lỏng’ kia dùng lâu cũng sẽ hết năng lượng, có thể mang đến đây sạc. Loại đó đắt hơn chút, một trăm đồng một lần, nhưng nạp xong thì dùng rất lâu.”
Nghe vậy, Vệ Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng vui hẳn hóa ra cây đao kia còn có thể dùng lâu dài.
Tưởng Hàn cầm cây đèn pin xoay xoay trên tay, cảm giác như vừa được mở mang tầm mắt. Họ chưa từng nghĩ tinh hạch lại có thể được ứng dụng tiện lợi đến vậy.
Trần Phong huých vai Trì Cẩn, người duy nhất vẫn chưa mở hộp:
“Trì ca, sao anh chưa mở vậy? Để tôi bóc giúp cho, biết đâu lại trúng cây đao tinh hạch lỏng đấy?”
Trì Cẩn ngồi bên trái Lộ Dao, né khéo bàn tay của Trần Phong, đẩy hộp về phía cô:
“Tôi xui lắm, chủ tiệm mở giúp tôi đi.”
Lộ Dao hơi khựng lại, ngẩng lên nhìn đối phương đeo kính râm, nên cô chẳng đoán được nét mặt, bèn từ chối khéo:
“Hay để Tưởng Hàn thử mở xem? Tôi cũng chẳng may mắn hơn đâu.”
“……”
Trì Cẩn mím môi, im lặng một lúc rồi lại rút hộp về, tùy ý mở ra, sau đó đẩy lại trước mặt cô:
“Giúp tôi xem bên trong là gì đi.”
Lộ Dao không tiện từ chối nữa, cúi đầu nhìn, rồi nở nụ cười:
“Anh mà nói xui à? Cái này trúng đồ ẩn đấy.”