Vừa nghe nói là “đồ ẩn”, Tưởng Hàn và mấy người kia lập tức dồn ánh mắt lại. Vệ Huyên cũng tò mò nhướng mày nghe có vẻ lợi hại, nhưng “đồ ẩn” là sao nhỉ?
Lộ Dao lấy từ trong hộp blind box ra một chiếc cốc có hình dáng khá lạ mắt. Cốc có hai lớp: bên trong chia làm hai vòng, vòng trên là một lớp chất lỏng trong suốt dày khoảng hai ngón tay, còn phần đáy là một lớp chất lỏng màu vàng kim dày chừng một đốt tay. Lớp ngoài thì giống cốc bình thường.
Cô giải thích:
“Đây là cốc lọc và đun nước hai trong một. Lớp chất lỏng trong suốt phía trên là dung dịch lọc nó có thể loại bỏ tạp chất và vi khuẩn trong nước bẩn. Phần chất lỏng màu vàng kim bên dưới là năng lượng tinh hạch, khi ấn nút ở nắp, nó sẽ kích hoạt, làm nóng nước đã lọc. Hơi nước bốc lên, ngưng tụ lại ở lớp ngoài thành nước sạch có thể uống ngay. Lúc uống, chỉ cần tháo phần lõi lọc ra, hoặc rót nước ra cốc ngoài là được.”
Lộ Dao nói liền một hơi, cố gắng trình bày cho họ hiểu hết những tính năng ưu việt của chiếc cốc này.
Tưởng Hàn ngẩn người:
“Ý là… có cái cốc này thì không cần phải uống nước bẩn nữa, lúc nào cũng có thể có nước ấm sạch để uống đúng không?”
Trong thế giới này, nguồn nước cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng như đất đai. Nước bẩn, có mùi khó chịu, và chứa đầy vi khuẩn.
Con người từng thử nhiều cách để cải thiện, lắng đọng, lọc qua nhiều lớp, thậm chí lúc còn vật tư thì dùng t.h.u.ố.c khử trùng nhưng hiệu quả chẳng ra gì.
Uống nước bẩn lâu ngày khiến khả năng miễn dịch giảm mạnh, sinh ra một loại bệnh về da: da khô nứt, sạm xám, yếu đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng rách.
Người có dị năng thì còn đỡ, chứ người thường mắc bệnh này rất nhiều.
Nhưng dù biết độc hại, họ vẫn phải uống vì nếu không, sẽ c.h.ế.t khát.
Thời kỳ đầu, những người có điều kiện còn biết cách lọc nhiều lần rồi đun sôi trước khi uống. Dù nước vẫn còn mùi lạ, nhưng ít ra họ cảm thấy yên tâm hơn.
Về sau, khi môi trường ngày càng khắc nghiệt, sống sót đã là vấn đề lớn, không ai còn để ý đến chất lượng nước nữa, chỉ cần có nước để uống là đủ.
Mấy ngày trước, có nhiều người phát hiện trong cửa hàng blind box của Lộ Dao có nước sạch, lập tức chạy về nhà mang nồi, mang thùng tới hứng lấy.
Nước trong suốt, không mùi, ai mà chẳng muốn.
Tưởng Hàn không nghi ngờ gì về công dụng của chiếc cốc, chỉ tò mò làm sao nó có thể dễ dàng xử lý được thứ nước mà họ vốn bó tay?
Thực ra, bí mật nằm ở hai phần:
Một là lớp dung dịch trong suốt bên trong thứ này được chiết từ một loại cây đặc biệt ở đại lục Alexander, có khả năng tự thanh lọc.
Hai là màng lọc làm từ một loại vật chất mềm, dẻo, nằm sâu bên trong tinh hạch.
Lộ Dao từng phát hiện điều đó khi nghiên cứu năng lượng tinh hạch: bề ngoài của tinh hạch rất cứng, nhưng bên trong lại có một lớp mỏng mềm mại, co giãn, cực kỳ thích hợp để làm màng lọc.
Lớp màng mỏng ấy có thể lọc bỏ mọi tạp chất, chỉ giữ lại nguồn năng lượng tinh khiết nhất trong lõi tinh hạch.
Vì phần này nói ra khá rắc rối, Lộ Dao chỉ giải thích đơn giản là “dùng vật liệu lọc đặc biệt”, Tưởng Hàn nghe vậy cũng không hỏi thêm.
Các thành viên trong đội thì đều thầm ngưỡng mộ Trì Cẩn may mắn, trong lòng ai nấy đều nổi lên ham muốn.
Thứ “đao chất lỏng tinh hạch” và “cốc lọc – đun nước hai trong một” đó, thật sự quá tuyệt rồi!
Lộ Dao lại đưa chiếc ly cho Trì Cẩn, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tôi tính mở rộng lượng rút thưởng trong blind box tinh hạch, cho phép một lần được rút hai hoặc ba cái.”
Mắt Tưởng Hàn sáng rực:
“Khi nào mở vậy?”
Blind box tinh hạch một cái giá sáu mươi tệ, nhiều người còn do dự, nhưng cậu thì không, cậu nhất định phải có được cây đao tinh hạch và cái ly kia!
Lộ Dao đứng dậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngày mai nhé. Tôi còn phải chuẩn bị thêm một chút. Blind box tinh hạch sẽ được cập nhật kiểu dáng và cả những ‘món ẩn’ mới, ai hứng thú thì cứ canh chừng mà săn.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng blind box, cả đội của Tưởng Hàn gần như đều chỉ nghĩ đến chuyện săn thêm tinh hạch để ngày mai có thể xa hoa mà “đặt cược” một phen.
Trì Cẩn không đi cùng họ.
Nửa đường anh tách ra, cầm theo chiếc ly nước, chậm rãi quay về căn cứ Trường Minh.
Uống t.h.u.ố.c mà chủ tiệm đưa, chẳng bao lâu sau, Nhiếp Vũ tỉnh lại.
Cô hơi mơ màng, không hiểu sao mình vẫn còn sống.
Nam Cung Tư Uyển
Vệ Huyên ngồi cạnh, thấy cô mở mắt thì mừng rỡ ôm chầm lấy, rồi vừa mở một hộp mì gói blind box vừa nói:
“Đây là cửa hàng blind box đó. Tớ đưa cậu đến đây, chủ tiệm và người của căn cứ Trường Minh đã giúp cứu cậu. Giờ đừng cử động, ăn chút gì cho lại sức đã.”
Thời gian gần đây, người quanh khu căn cứ đều bàn tán về cửa hàng blind box này.
Vệ Huyên và Nhiếp Vũ vốn là đồng đội trong một đội dị năng, cũng thường nghe người ta nhắc đến, nhưng vì thân phận “huyết dương” vốn chỉ được chia khẩu phần rất ít, lại chẳng có tinh hạch, nên họ chưa từng dám bước vào.
Nhiếp Vũ yếu ớt ngồi trên ghế, môi trắng bệch như tờ giấy, im lặng nghe Vệ Huyên nói.
“Ê! Hình như tớ mở được đồ ẩn rồi!” Vệ Huyên đột nhiên kêu lên, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.
Từ hộp mì rơi ra một tấm thẻ, mặt trước viết “Mì gà nấm”, mặt sau in hai chữ “Che giấu”.
Ngoài vắt mì và gói gia vị, còn có ba gói nhỏ “bí ẩn”: một gói thịt gà, một gói nấm lát, và một gói rau xanh đã được nấu chín.
Vệ Huyên cẩn thận bẻ bánh mì thành ba phần, chỉ ăn một phần, rồi chia gia vị và đồ ăn kèm cũng thành ba phần. Sau đó cô đổ nước ấm vào, để mì ngâm nở.
Trong lúc chờ, cô vừa kể cho Nhiếp Vũ nghe chuyện Tưởng Hàn mời họ tham gia, vừa lấy cây “đao tinh hạch chất lỏng” ra khoe, nói lại cảnh chủ tiệm dùng cây đao ấy g.i.ế.c c.h.ế.t một con chuột đột biến khổng lồ như thế nào.
Nhiếp Vũ không nói được gì, nhưng khi nghe Vệ Huyên kể, trong đôi mắt vốn u ám mệt mỏi của cô dần dần ánh lên một tia sáng.
Sau khi mở blind box được một lúc, hộp đựng tự động biến mất. Lộ Dao tiện tay tặng cho Vệ Huyên hai bộ chén đũa inox.
Cô đổ nước lèo ra bát, cẩn thận gắp mì, thịt gà, nấm và rau xanh ra, rồi đẩy nửa bát qua cho Nhiếp Vũ, vừa cười vừa nói:
“Canh này thơm quá, ăn đi cho ấm bụng. Ngày mai tớ định ra gần đây săn thử, tranh thủ trước khi đợt lạnh ập tới, tích góp thêm chút tinh hạch. Cậu mau khỏe lại đi nhé.”
Nhiếp Vũ gật đầu, giọng khàn khàn:
“Ừ.”
Mì chỉ cho thêm chút gia vị, hương vị khá nhạt nhưng với họ, đây là bữa ăn ngon nhất trong nhiều năm qua.
Nước lèo mang vị ngọt của gà, quyện cùng hương nấm thanh thanh, lại thêm chút thơm của bột mì từ sợi mì mềm dai. Gà được xé nhỏ, rau xanh giòn nhẹ, vừa tươi vừa thỏa mãn.
Hai người vốn đã ăn uống kham khổ lâu ngày, chỉ nửa bát canh mì thôi cũng đã thấy no căng bụng.
Nhiếp Vũ nghỉ một lát, rồi uống thêm liều t.h.u.ố.c mà chủ tiệm cho. Cơ thể dần khá hơn, cô bắt đầu nói chuyện lại với Vệ Huyên.
Hai người bàn bạc, cuối cùng quyết định tạm thời không quay về căn cứ Trường Minh.
Người mới đến căn cứ đều phải nộp một viên tinh hạch đỏ làm “phí nhập cư”, gọi là mã kim.
Nếu không mua hộ khẩu, phải thuê chỗ ở tạm mà tiền thuê cũng không rẻ.