Cẩm Nang Kinh Doanh Cửa Hàng Ở Dị Giới

Chương 148



Hiện tại, doanh thu mỗi ngày của cửa hàng blind box gần như không thua kém tiệm ăn vặt.

Đồ ăn, vật dụng sinh hoạt, t.h.u.ố.c men tất cả đều phải đổi bằng tinh hạch.

 

Nhưng tinh hạch nguồn năng lượng duy nhất của thế giới này chỉ có thể đáp ứng nhu cầu sinh tồn cơ bản, chứ chẳng thể giúp cải thiện cuộc sống.

Cảm giác như mọi thứ đang dần rơi vào ngõ cụt, thậm chí tuyệt vọng hơn cả khi cô ở “Mộng Chi Hương”.

 

Trong khi đó, La Hội An đang nói chuyện phiếm với một ông lão, thấy Lộ Dao bước ra liền chào:

“Chủ tiệm!”

 

Lộ Dao gật đầu, nhìn sang người bên cạnh:

“Ông cụ là người quen à?”

 

La Hội An giới thiệu:

“Đây là ông Tưởng, từng là đồng nghiệp của cha mẹ em, trước làm nghiên cứu thực vật.”

 

Lộ Dao hơi ngạc nhiên, gật đầu:

“Ra là vậy. Hai người đang nói chuyện gì mà có vẻ nghiêm túc thế, có liên quan đến blind box à?”

 

Ông cụ Tưởng Sơn Nhuận mỉm cười hiền hòa:

“Không có gì đâu, chỉ là già rồi, hay suy nghĩ viển vông. Nhưng đúng là có liên quan chút ít.”

 

La Hội An tiếp lời:

“Tưởng gia gia hỏi xem cửa hàng có thể mở thêm loại ‘blind box đất trồng’ hoặc ‘blind box chậu hoa’ được không.”

 

Thấy Lộ Dao hơi bối rối, Tưởng Sơn Nhuận giải thích:

“Đất và nguồn nước ở đây đều đã ô nhiễm, nên không thể trồng được cây bình thường. Tôi từng làm nghiên cứu cải tạo đất và giống cây suốt mười năm, nhưng vẫn không có kết quả. Giờ già rồi, sức cũng yếu, đành phải thử vận may ở đây.”

 

Ông nói xong, thoáng lộ vẻ ngượng ngùng vì việc đến cửa hàng cầu mua đất sạch, với một người từng là nhà nghiên cứu, chẳng khác nào thừa nhận thất bại.

Nam Cung Tư Uyển

Nhưng tuổi tác và sức khỏe không cho phép ông thử lại lần nữa.

 

Lộ Dao hiểu được tâm ý của ông, nhưng cô biết cách đó cũng không thể giải quyết tận gốc.

Cô trầm ngâm nói:

“Blind box đất trồng hay chậu hoa thì đúng là có thể làm, nhưng tôi thấy… nếu không xử lý được ô nhiễm trong đất và nước, thì trồng cây kiểu nào cũng vô ích thôi.”

 

Tưởng Sơn Nhuận cúi đầu, ông hiểu ngay ý của Lộ Dao.

 

Cho dù có dùng blind box đất trồng để trồng ra cây bình thường, thì phạm vi cũng quá nhỏ, chẳng thể mở rộng trên quy mô lớn, nghiên cứu kiểu đó chẳng khác nào lâu đài trên mây.

Điều ông muốn không chỉ là trồng được vài khóm cây trong “vô thường thế giới”, mà là cải thiện cuộc sống con người ở đây.

 

Chỉ cần còn đất để gieo hạt, còn lúa để trồng, thì con người vẫn có thể sống sót.

Có trồng, có thu con người sẽ không c.h.ế.t đói.

 

La Hội An chớp mắt, chợt nói nhỏ:

“Hay là thử dùng dung dịch tinh hạch để cải tạo đất xem sao? Chủ tiệm từng ra loại cốc lọc nước, nước sau khi lọc có thể loại bỏ tạp chất và dị vật trong nước vậy có thể thử áp dụng nguyên lý đó để lọc đất không?”

 

Tưởng Sơn Nhuận ngẩng đầu, mắt sáng lên, bước lên hai bước đầy phấn khích:

“Ý kiến hay! Sao tôi trước đây lại chưa từng nghĩ tới cách này!”

 

La Hội An quay sang nhìn Lộ Dao:

“Bình thường các loại dung dịch khác không lọc được đâu, vì chúng em đã thử rồi. Chỉ có tinh hạch năng lượng dịch là chưa ai dùng thử, phần vì không có kỹ thuật tách chiết nguồn năng lượng, phần vì lưới lọc trong chiếc cốc kia cũng rất đặc biệt, em đoán nó không phải vật liệu thông thường.”

 

Lộ Dao gật nhẹ:

“Nếu các người muốn nghiên cứu cách dùng tinh hạch năng lượng để cải tạo đất, cửa hàng blind box có thể hỗ trợ. Trong tiệm có sẵn phòng thí nghiệm, mọi thí nghiệm liên quan đến tinh hạch đều có thể tiến hành ở đó.

Nhưng nếu nghiên cứu này thành công, kết quả phải được công bố dưới danh nghĩa cửa hàng blind box.”

 

Tưởng Sơn Nhuận nghe vậy liền mỉm cười, ánh mắt sáng rực như vừa nhìn thấy hy vọng mà ông đã chờ suốt nhiều năm.

Ông chẳng bận tâm chuyện tên tuổi hay danh nghĩa, chỉ gật đầu ngay, tỏ rõ sẵn lòng gia nhập phòng nghiên cứu của cửa hàng.

 

La Hội An thì nghiêm túc nhìn Lộ Dao, nói khẽ:

“Chủ tiệm, thành quả nghiên cứu của em… sau này sẽ để lại cho chị. Còn em thì…”

 

CẬu không nói hết. Thời gian của cậu không còn nhiều, trong nhiệm vụ cải tiến blind box tinh hạch, cậu đã đặt thêm một chủ đề mới.

 

Ba người bàn bạc xong, Lộ Dao dẫn họ đến xem phòng thí nghiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không gian mở rộng từ phía sau cửa hàng, một căn phòng lớn với tường pha lê trong suốt, thiết bị nghiên cứu hiện đại, bên cạnh còn có phòng nghỉ và nhà tắm riêng.

 

Tưởng Sơn Nhuận xem xong liền bảo Tưởng Hàn đưa ông về căn cứ để dọn vài thứ cần thiết mang tới.

La Hội An thì chính thức kết thúc giai đoạn thử việc, bắt đầu làm việc tại cửa hàng với thân phận nghiên cứu viên.

 

Hệ thống vang lên: 【 Chủ tiệm muốn làm “chúa cứu thế” sao? 】

 

Lộ Dao thở dài:

“Trái lại thì đúng hơn tôi chỉ đang tránh việc tương lai bị ép thành chúa cứu thế thôi.”

 

Hệ thống thắc mắc: 【 Vậy sao cô lại đồng ý giúp họ dễ dàng thế? Không giống cô chút nào. 】

 

Lộ Dao nhàn nhạt đáp:

“Thống Thống, cậu thật sự không thấy kỳ lạ à?”

 

Hệ thống: 【 ??? 】

 

Lộ Dao nói chậm rãi:

“Thế giới này đã tồn tại hơn hai mươi năm.

Đất bị ô nhiễm, nước bị ô nhiễm, động thực vật thì biến dị, con người phải sống nhờ vật tư thời đại cũ. Nhưng dù vật tư còn nhiều đến đâu, hai mươi năm rồi cũng sẽ cạn.

Nhìn vào Tập Đình Nhiên, Tưởng Hàn, hay nhóm Diêu mà hôm nay tôi gặp, cậu không nhận ra điều gì sao?”

 

Hệ thống im lặng vài giây, rồi ngượng ngùng hỏi:

【 Có thể… nói rõ hơn chút được không? 】

 

Lộ Dao nói:

【 Không có khả năng sản sinh, mà cho dù có bao nhiêu vật tư đi nữa, cũng không thể cứu nổi thế giới này. Một khi bên ngoài cạn sạch vật tư cũ, cửa hàng blind box của chúng ta chính là túi m.á.u mới của thế giới này. Cậu nghĩ xem, chúng ta có thể gánh nổi sao? 】

 

Hệ thống: 【…… Ừ. 】

 

Lộ Dao nhàn nhạt nói tiếp:

“Vì vậy, tốt nhất là chờ Tưởng lão và Tiểu La sớm giải quyết được vấn đề đất trồng, chỉ cần còn có thể làm ruộng, con người sẽ không c.h.ế.t đói.”

 

Hệ thống trầm ngâm: 【…… Nhưng như vậy, sẽ không còn ai cần đến cửa hàng blind box nữa. 】

 

Lộ Dao liếc nhẹ: “Cậu thật giỏi nói chuyện đấy.”

 

Hệ thống: 【……】

 

Thống Thống nghe mà không hiểu, lại thấy hơi ấm ức.

 

Lộ Dao không muốn tiếp tục tranh luận với “đứa nhỏ cấp tiểu học” này, ánh mắt cô rơi xuống Cơ Phi Mệnh người đang đứng cạnh kệ pha lê, mặt mày nghiêm túc như đang suy tư điều gì.

 

Cô chuẩn bị đi qua nói chuyện, định hỏi anh xem công việc dạo gần đây có quen không, thì hệ thống bất ngờ vang lên hàng loạt thông báo nhiệm vụ:

 

【 Đã thu thập thành công 500 lượt phản hồi tích cực từ khách hàng đối với cửa hàng blind box, nhiệm vụ hoàn thành! Phần thưởng: 100.000 điểm nhân khí, 1 cơ blind box mới, 1 loại sản phẩm blind box mới. 】

 

【 Cửa hàng blind box của Lộ Dao nổi tiếng rực rỡ, lời khen dâng cao, thăng cấp thành cửa hàng năm sao! Nhận thêm 1 cơ blind box, 1 loại sản phẩm blind box, 1 kệ pha lê. Mời chủ tiệm tiếp tục nỗ lực! 】

 

【 Xuất hiện nhiệm vụ mới! Tuyển ít nhất hai nhân viên dị tộc, đạt được sự công nhận của nhân viên hiện tại, để mở khóa nhiệm vụ cuối cùng của thế giới này.

Đây là nhiệm vụ cấp A, có độ khó cao, xin chủ tiệm thận trọng lựa chọn! 】

 

Lộ Dao đứng đờ ra.

 

Nhiệm vụ cấp A?

Trước giờ cô chưa từng thấy loại thông báo này. Có gì đặc biệt sao?

 

Hệ thống đáp:

【 Nhiệm vụ này có nguy cơ t·ử v·ong, nên mới được đ.á.n.h giá cấp A. Chủ tiệm cần đặc biệt chú ý. 】

 

Lộ Dao: “……”

T·ử v·ong thì để ý kiểu gì chứ?

 

“Vậy rốt cuộc ‘nhân viên dị tộc’ là gì?”