“Cô ấy bị sao vậy?” Lộ Dao bỏ qua lời trào phúng của thiếu niên, chủ động hỏi.
Tuyết Ca hơi khựng lại, lúc này mới nhớ đến người đồng đội vẫn còn hôn mê, vội đỡ lấy Chung Như Nghênh yếu ớt ngồi dậy, giọng lạnh lùng:
“Chúng ta đã đến cửa hàng blind box rồi, mau tỉnh lại đi!”
Chung Như Nghênh sắc mặt tái nhợt, mí mắt khẽ run, nhưng rất lâu vẫn không mở mắt.
Tuyết Ca có chút luống cuống, Linh Lan đã nói, chỉ cần tìm được cửa hàng blind box là có thể cứu được Chung Như Nghênh.
Vậy mà giờ đây họ đã đứng ngay trước cửa, tình trạng cô ấy vẫn chẳng khá hơn chút nào, trông còn như sắp c.h.ế.t đến nơi.
“Này, mau tỉnh dậy! Không tỉnh tôi c.ắ.n cô đấy!” Tuyết Ca nói xong, hé miệng lộ ra hàng răng cưa trắng mịn, đều tăm tắp đến đáng sợ.
Cơ Phi Mệnh đang ngồi gần đó, ban đầu còn tưởng họ là khách, nhưng khi thấy hàm răng kia, da đầu lập tức tê rần.
Từng là thần sứ, anh đã quen đối mặt với nhiều loại sinh vật quái dị, nhưng những thứ trong thế giới của anh vẫn còn mang chút nhân tính, ít ra không “thô bạo” kiểu này.
Còn thứ trước mắt đây vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác rùng mình, như thể một sinh vật kỳ dị bước ra từ cơn ác mộng.
Thế mà chủ tiệm lại ngồi đó thản nhiên, chỉ cách sinh vật ấy chưa đầy hai mét, mặt không đổi sắc.
Cơ Phi Mệnh liếc cô một cái, bất giác nghĩ thầm: Chắc là quen rồi. Biết đâu cô ta còn định chiêu thứ quái vật này vào làm nhân viên cửa hàng nữa ấy chứ.
Phải nói, hàm răng kia… đúng là đẹp đến kỳ lạ.
Lộ Dao ở bên cạnh vẫn thong thả câu cá, trong lúc nói chuyện còn kéo lên thêm ba con cá biến dị.
Khi thấy thiếu niên cúi xuống, dường như thật sự định c.ắ.n người, cô mới chậm rãi mở miệng:
“Có khi nào cô ấy ngất xỉu, nên chẳng nghe thấy anh nói gì không?”
Tuyết Ca nghiêng đầu nhìn cô, thu lại vẻ bối rối, lạnh nhạt đáp:
“Chung Như Nghênh nghe không thấy, nhưng Linh Lan thì có. Linh Lan sẽ đáp lại tôi.”
Lộ Dao hơi sững người: “Ý anh là sao? Chung Như Nghênh và Linh Lan có quan hệ gì?”
Nam Cung Tư Uyển
“Chung Như Nghênh là người làm vườn, còn Linh Lan… là đồng bạn của cô ấy.”
Tuyết Ca nói xong, rốt cuộc cũng ngậm miệng, cất hàm răng sắc, rồi cúi xuống tiếp tục khẽ đẩy người phụ nữ đang hôn mê.
Không biết là cố ý hay vô tình, Tuyết Ca đột nhiên dùng lực hơi mạnh “Phanh!” một tiếng, Chung Như Nghênh bị lật nghiêng, đầu đập vào mạn thuyền “boong” một cái, trán sưng đỏ lên một mảng.
Lộ Dao: “…… Ý anh là, hai người họ cùng ở trong một thân thể?”
Tuyết Ca gật đầu, vẻ mặt luống cuống, định tiếp tục dùng “phương pháp vật lý” để đ.á.n.h thức đồng bạn.
Lộ Dao thấy cảnh đó hơi rợn người, vội ngăn lại, chỉ tay về phía tấm bảng thông báo trước cửa:
“Anh có thấy tờ giấy dán ở đó không?”
Cơ Phi Mệnh nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn theo, ở chỗ cô chỉ rõ ràng chẳng có gì cả.
Tuyết Ca lại gật đầu: “Có, trên đó viết là ‘tuyển nhân viên cửa hàng’.”
Lộ Dao thầm nghĩ biến dị động thực vật mà cũng biết đọc chữ à?
Cô giữ giọng bình tĩnh:
“Cô ấy là bị thương, hay là mắc bệnh? Trong cửa hàng có blind box d.ư.ợ.c phẩm, nếu cần thì có thể tự đổi lấy.”
Nghe vậy, ánh mắt Tuyết Ca lập tức sáng lên, nhảy khỏi thuyền, bước nhanh vào trong cửa hàng.
Cơ Phi Mệnh khép lại quyển sách, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị hướng dẫn “khách hàng mới”.
Tuyết Ca đứng trước máy đổi blind box, ánh mắt có chút phức tạp.
Con người g.i.ế.c bọn họ, lấy tim của họ làm tiền trao đổi, dùng nó để mua hàng.
Những “nhân loại” này cũng chẳng khác gì bọn thú, tàn nhẫn và thích g.i.ế.c chóc.
Chiếc thuyền nhỏ, không người điều khiển, đang bị dòng nước cuốn đi xa dần.
Lộ Dao nhanh tay thu cần câu, đưa tay giữ lấy mép thuyền lại.
Người phụ nữ nằm trên thuyền không giống Tuyết Ca không có khí chất nửa người nửa thực vật đó, trông yếu ớt nhưng vẫn là con người.
Lộ Dao chú ý thấy trên cổ tay cô ta đeo một vòng lắc tay bằng hoa linh lan, những bông hoa trắng xen kẽ lá xanh, tươi tắn như vừa mới nở.
Vòng tay quá đẹp, cô tò mò định đưa tay chạm thử.
Nhưng nụ hoa trắng kia bỗng dựng thẳng dậy, lộ ra hàng răng nhỏ xíu giấu trong cánh, “rắc rắc” c.ắ.n vào không khí!
Những bông hoa trên cả vòng đều đồng loạt ngẩng đầu, hé miệng nhịp nhàng như đang “thở”.
Lộ Dao giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện đám hoa linh lan đó không phải đeo trên tay người phụ nữ, mà mọc trực tiếp từ làn da, thân cây xanh biếc quấn thành một vòng quanh cổ tay.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng nàng.
Cái này hơi… biến thái thì phải.
“Cô ấy bị thực vật biến dị ký sinh sao?” Lộ Dao lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuyết Ca vừa từ trong cửa hàng bước ra, nghe thấy liền nhíu mày, trả lời ngắn gọn, giọng không vui:
“Không phải. Khi thú biến dị tấn công căn cứ, n.g.ự.c Chung Như Nghênh bị xuyên thủng, sắp c.h.ế.t. Linh Lan muốn cứu cô ấy, nên tạm thời cùng cô ấy cộng sinh.”
Anh cúi đầu, giọng thấp hơn một chút:
“Từ nhỏ tôi và Linh Lan đều được nuôi trong căn cứ. Chung Như Nghênh là người chăm sóc bọn tôi.”
Khi thú biến dị tấn công căn cứ, những người khác đều đã ch·ết sạch.
Chung Như Nghênh cũng bị thương trí mạng, gần như không cứu nổi.
Linh Lan vì cứu cô, liền dung hợp cùng cơ thể Chung Như Nghênh nhờ thế mà cô không c.h.ế.t ngay tại chỗ. Một người, một hoa, từ đó trở thành cộng sinh thể.
Có lẽ thân thể Chung Như Nghênh quá yếu, sau khi dung hợp, Linh Lan chỉ kịp ném cho Tuyết Ca một chiếc hộp, bảo anh đi tìm “blind box cửa hàng”, rồi cũng rơi vào hôn mê.
Thỉnh thoảng khi Linh Lan tỉnh lại, cô có thể từ thân thể Chung Như Nghênh vươn ra hình thái bản thể của mình.
Nghe xong, Lộ Dao ngẩng đầu, thấy Tuyết Ca hai tay trống trơn, liền hỏi:
“Không đổi blind box sao? Hay tinh hạch không đủ?”
Tuyết Ca lắc đầu, cúi nhìn những nhành linh lan đang quấn quanh cổ tay Chung Như Nghênh, vẻ mặt hiền hòa hiếm thấy, ngồi xuống, khẽ chạm tay vào những nụ hoa nhỏ vẫn đang c.ắ.n không khí.
“Linh Lan, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Tôi đã tìm được blind box cửa hàng rồi, nhưng lại không biết làm sao để tách cô ra khỏi Chung Như Nghênh.”
Lộ Dao hơi ngạc nhiên:
“Anh muốn tách họ ra à?”
Tuyết Ca gật đầu dứt khoát:
“Thân thể con người quá yếu. Nếu Linh Lan hoàn toàn dung hợp, bản thân Linh Lan cũng sẽ trở nên rất yếu.”
Những nụ hoa linh lan mấp máy, cánh hé ra khép vào như đang “nói chuyện”.
Tuyết Ca sững người, một lát sau mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Lộ Dao:
“Linh Lan hỏi, trong blind box cửa hàng có mì gói, trái cây, và nước hoa hương ngọt không?”
Lộ Dao không hiểu anh hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn gật đầu:
“Có.”
Tuyết Ca cúi đầu “nói chuyện” thêm một lúc với Linh Lan, rồi lại nhìn Lộ Dao:
“Linh Lan nói… cô ấy muốn ở lại nơi này.”
Lộ Dao chớp mắt, tò mò hỏi:
“Vì sao?”
Tuyết Ca cũng không hiểu được ý cô.
Linh Lan còn nhỏ, bây giờ vẫn chỉ là hình thái của một loài thực vật, phần lớn hành vi đều do bản năng chi phối.
Ngay cả khi Linh Lan chủ động muốn cộng sinh với Chung Như Nghênh, anh cũng đã kinh ngạc hồi lâu.
“Hình như cô ấy rất thích chỗ này.” Tuyết Ca đành nói vậy.
Lộ Dao lại đưa tay ra, định chạm vào vòng hoa trên cổ tay Chung Như Nghênh.
Những nụ hoa nhỏ rụt lại, không còn há miệng c.ắ.n nữa, thậm chí còn nghiêng nghiêng thân, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô như đang làm nũng.
Lộ Dao bật cười, vừa thấy ngạc nhiên vừa thấy thú vị.
Sau khi vuốt ve đủ rồi, cô đứng dậy, nhìn Tuyết Ca nói:
“Nếu muốn ở lại blind box cửa hàng, chỉ có một cách, trở thành nhân viên cửa hàng.”
Tuyết Ca nhíu mày, rõ ràng rất do dự.
Căn cứ đã mất, anh vừa mới được tự do, chưa muốn lập tức lại bị ràng buộc dưới tay con người.
Huống chi cửa hàng này vốn tồn tại nhờ việc thu thập tim của thú và thực vật biến dị, anh cực kỳ phản cảm với chuyện đó.
Tiểu Linh Lan nghe vậy, liền lắc những chiếc lá và nụ hoa nhỏ, từ cổ tay Chung Như Nghênh duỗi cành ra, muốn quấn lấy tay Lộ Dao.
“Không được cắn!” Lộ Dao lập tức nắm lấy chóp lá, giữ cô cách xa một chút, rồi nói tiếp:
“Nếu trở thành nhân viên của cửa hàng, tôi có thể nghĩ cách tách Linh Lan khỏi Chung Như Nghênh, và còn cung cấp cho Linh Lan mì gói, trái cây cùng nước hoa ngọt mà cô muốn.”
Vừa nghe đến “mì gói” và “nước hoa ngọt”, Linh Lan lập tức xoắn lại thành một vòng, rồi nhanh chóng rụt về, quấn quanh Tuyết Ca, như thể đang thúc giục anh đồng ý.
Tuyết Ca nhìn Linh Lan đột nhiên trở nên “ân cần” như vậy, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Cô thật sự muốn ở lại nơi này sao? Cửa hàng này chuyên thu thập trái tim của chúng ta và thú loại đó, cô không sợ sao?”
Linh Lan run rẩy vài cái, dường như đang giao tiếp cùng anh.
Một lát sau, Tuyết Ca thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói với Lộ Dao:
“Được rồi. Chúng ta đồng ý làm nhân viên cửa hàng. Nhưng điều kiện là tách Linh Lan khỏi Chung Như Nghênh trước. Cô ấy không muốn tiếp tục cộng sinh nữa.”
Lộ Dao hơi bất ngờ, cô còn tưởng hai kẻ này sẽ phải do dự rất lâu không ngờ lại quyết định nhanh đến vậy.
Hai “sinh vật nhỏ” đồng ý làm nhân viên, chuyện còn lại dễ bàn hơn rồi.
Lộ Dao bảo Tuyết Ca ôm Chung Như Nghênh vào trong tiệm, rồi dặn Cơ Phi Mệnh liên hệ một bác sĩ ngoại khoa có thể đến khám tận nơi.
Lộ Dao quay lại tiệm nail, bắt đầu tìm cách tách thực vật và cơ thể con người ra.
Meluru và Psius đều là tinh linh chủng tộc rất am hiểu về thực vật, d.ư.ợ.c thảo, lại còn là pháp sư ánh sáng, nên khi nghe nói có một tinh linh Linh Lan đang cộng sinh với con người, cả hai đều sững sờ đến trắng bệch mặt.