Cẩm Nang Nạp Thiếp Của Đại Phu Nhân

Chương 1



"Được rồi, chẳng còn cách nào khác, hôm nay ta không chơi nữa. Ta sẽ bảo Tuyết Ngọc đi gọi lão ngũ đến thay ta."

Ta lập tức ném quân bài xấu trong tay xuống, đẩy ngã cả bàn bài, tiện tay khuấy tung đống bài lên, rồi phủi áo bỏ đi.

Nhị di nương, tam di nương và tứ di nương tức đến mức trừng mắt nhìn ta. May thay, rất nhanh sau đó, nha hoàn của ta - Tuyết Ngọc, đã dẫn ngũ di nương tới. Bốn người nghiện bài ấy chẳng mấy chốc lại chơi đến quên trời quên đất.

Ta đã lo liệu cho Khương Hằng nạp năm người thiếp, việc chuẩn bị đón người mới vào cửa ta đã quá quen thuộc.

Để chắc chắn Khương Hằng hài lòng, ta sai tâm phúc điều tra kỹ lưỡng về lão thất, tốt nhất là tra ra cả tổ tiên mười tám đời của nàng.

Với kinh nghiệm từ sáu vị di nương trước, chẳng mấy chốc tin tức đã được hồi báo.

Tô Mạt được mệnh danh là "một đóa hoa của nông thôn", rất giỏi việc đồng áng.

Ta lập tức nghĩ ra cách xử lý.

Tốt thôi, ta sẽ cho người sửa lại mảnh đất ở hậu hoa viên, tổ chức một lễ cưới theo phong cách điền viên giữa nàng ta và Khương Hằng.

Đúng như dự liệu, đến ngày đón dâu, lão thất vô cùng cảm động, ngồi giữa hậu hoa viên tràn ngập hương lúa chín mà rơi nước mắt.

Khương Hằng rất hài lòng, tháng tiếp theo liền tăng tiền tiêu vặt của ta lên tám mươi vạn lượng.

Di nương mới vừa vào cửa, ta phải uống trà do nàng dâng.

Tuyết Ngọc đến báo, bảo ta ra đại sảnh uống trà. Khi ấy, ta đang lười biếng tựa trên ghế mềm, dùng chiếc trâm vàng khều mèo, nghe vậy liền ngẩn người.

"Sao cơ? Đã vào cửa một tháng rồi mà vẫn còn nhớ phải dâng trà cho ta sao?"

Tuyết Ngọc khẽ gật đầu. "Đúng vậy, thất di nương đã chuẩn bị xong ở đại sảnh."

Ta không khỏi cảm động đôi phần. "Đi thôi, đúng lúc ta cũng đang khát."

Nếu trong trà có thêm hai viên đá lạnh nữa, thì giữa ngày hè oi bức này uống vào hẳn sẽ cực kỳ sảng khoái.

Người hiểu ta, quả nhiên là thất di nương. Trà nàng dâng đúng thật có thêm đá lạnh.

Khoác trên mình bộ y phục giản dị, thất di nương đứng giữa đại sảnh, trông hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ sặc sỡ của các nhị, tam, tứ, ngũ và lục di nương.

Ta âm thầm quan sát nàng, quả nhiên là một tiểu cô nương mong manh đáng thương, khiến ai nhìn cũng động lòng trắc ẩn.

Chỉ là không hiểu sao, một người xinh xắn như thế lại thích trồng trọt.

Ta đã uống trà lạnh nàng dâng, cũng không thể nhận không mà không hồi đáp.

Ta vung tay, hào phóng nói với thất di nương: "Từ hôm nay trở đi, mảnh đất ở hậu hoa viên giao cho nàng!"

Thất di nương kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe ánh lên niềm vui, lại càng thêm đáng yêu.

"Chủ mẫu nói thật sao?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thất di nương dành tình yêu sâu đậm cho mảnh đất ấy.

Ta khẽ gật đầu, vẫy nàng lại gần, dịu dàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán nàng.

"Thích không?"

Thất di nương ngượng ngùng gật đầu, trong mắt ánh lên niềm hân hoan khó giấu.

"Tỷ tỷ, ngoài phu quân ra, tỷ là người thứ hai đối tốt với muội."

Ta thầm nghĩ, ánh mắt của Khương Lão Nhị (Khương Hằng) khi chọn thiếp quả thật không tệ.

Thất di nương so với nhị, tam, tứ, ngũ và lục càng thêm kiều diễm động lòng người.

Khuôn mặt trắng hồng khỏe khoắn kia, khiến ta vuốt ve mãi không muốn buông tay.

Ngày rằm mỗi tháng, Khương Hằng đều đến viện của ta dùng bữa tối.

Tối nay, trước bàn ăn đầy đủ sơn hào hải vị, không hiểu vì lý do gì, Khương Hằng lại có vẻ ăn không ngon miệng.

Ta lưu luyến đặt đôi đũa xuống, dư vị của miếng thịt vừa ăn vẫn còn quanh quẩn trong miệng.

Là một thê tử tốt, phải luôn dịu dàng và quan tâm tới cảm xúc của phu quân, ta hỏi: "Phu quân, phải chăng món ăn không hợp khẩu vị của chàng?"

Là một thê tử mẫu mực, sở thích của phu quân chính là sở thích của ta. Phu quân vui, ta vui; phu quân buồn, ta sẽ là người đầu tiên dỗ dành phu quân vui trở lại!

Khương Hằng ngẩng đầu nhìn ta, thở dài một tiếng. "Đồ ăn rất ngon, chỉ là cửa hàng ở Giang Nam xảy ra chút vấn đề, vài ngày tới ta phải lên đường đi Giang Nam."

Hắn dừng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ trăn trở. "Mạt Nhi vừa mới vào phủ không lâu, ta có chút không yên tâm về nàng ấy."

Ánh mắt của Khương Hằng đầy ngụ ý.

Trong đầu ta lập tức lướt qua một lượt danh sách các nữ quyến trong phủ, vậy mà mãi vẫn không nghĩ ra ai là Mạt Nhi.

Tuyết Ngọc nhận ra sự bối rối của ta, bèn nhân lúc rót trà, khéo léo dùng ngón tay viết chữ ‘Thất’ trên mặt bàn.

A!

Ta bừng tỉnh, hóa ra là lão thất!

Ta đã hiểu ý.

"Phu quân cứ yên tâm, mọi chuyện trong phủ đã có thiếp lo liệu, về phía lão thất, thiếp nhất định sẽ chăm sóc chu đáo. Chàng chỉ cần chuyên tâm xử lý công việc ở Giang Nam."

Khương Hằng xúc động nắm lấy tay ta. "Phu nhân, vất vả cho nàng rồi. Quả nhiên chỉ có nàng là hiểu ý ta nhất."

Ta ngượng ngùng nở nụ cười, thuận thế tựa vào lòng hắn, dịu dàng gọi: "Phu quân."

Có tám mươi vạn lượng bạc mỗi tháng làm tiền tiêu vặt, bảo ta quỳ xuống gọi Khương Hằng là cha ruột cũng được!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com