Cẩm Nang Nạp Thiếp Của Đại Phu Nhân

Chương 2



"Phu quân, lên đường bình an."

"Trên đường phải chú ý an toàn."

"Khương Lang, chàng nhất định phải sớm trở về, thiếp sẽ ngày ngày nhớ thương chàng…"

Ta dẫn nhị, tam, tứ, ngũ, lục và thất đứng thành hàng dài, lưu luyến vẫy tay tiễn biệt Khương Hằng.

Khương Hằng khẽ gật đầu với ta. Ta hiểu ý hắn, là muốn giao phó mọi việc trong phủ lại cho ta.

Ta cũng khẽ gật đầu đáp lại, tỏ ý rằng hắn cứ an tâm, mọi việc đã có ta lo.

Tiếng "giá" vừa vang lên, Khương Hằng thúc ngựa, nhanh chóng dẫn tùy tùng và quản sự lên đường về Giang Nam.

Nhị, tam, tứ, ngũ, lục trông thấy hắn đi xa, người thì vui mừng khôn xiết, kẻ thì trầm ngâm luyến tiếc, lại có người lặng lẽ nâng tay lau đi giọt lệ.

Dẫu Khương Hằng là người đa tình, nhưng chưa bao giờ keo kiệt chuyện tiền bạc.

Những thiếp thất của hắn, ít nhiều gì cũng dành cho hắn vài phần chân tình. Hắn rời đi, họ thấy buồn là điều dễ hiểu.

Duy chỉ có lão thất đứng sững sờ tại chỗ, dường như chưa kịp phản ứng lại.

Ta nghĩ nàng vừa mới vào phủ, đang trong thời gian tân hôn tình ý đậm sâu, bèn bước lên an ủi.

"Không sao, phu quân không đi lâu đâu. Nếu cảm thấy trống vắng, muội có thể đến viện của ta, cùng ta chơi bài cửu được không?"

Lão thất quả nhiên bị dời sự chú ý, tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, bài cửu là gì vậy?"

"Đương nhiên là linh đan diệu dược giúp xua tan phiền muộn!"

Ta còn chưa kịp giải thích thêm, thì đã bị lão ngũ – một con nghiện cờ b.ạ.c – cướp lời.

Nàng như sói đói thấy cừu non, lao đến kéo lão thất rồi hối hả nói: "Tiểu thất, đến đây, ngũ tỷ sẽ dạy muội tận tay…"

Những người còn lại cũng quên mất buồn rầu, không chờ được mà chen nhau vào viện của ta, tranh giành chỗ ngồi quanh bàn.

Ta đi vào sau cùng, nhưng vì là "lão đại" của hậu viện này, lão nhị miễn cưỡng nhường chỗ cho ta.

Khi bốn người đã đủ, ta liền thả xuống một quân "nhị đồng".

Một ngày tuyệt vời bắt đầu từ đó.



Mồng tám tháng sau, Khương Hằng trở về.

Là một thê tử mẫu mực, ta đã sớm biết chính xác thời gian hắn hồi phủ.

Trưa ngày mồng hai, đúng giờ Ngọ.

Ta dẫn theo nhị, tam, tứ, ngũ, lục và thất ra bến tàu, tươi cười đón phu quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không ngoài dự liệu, cũng chẳng nằm ngoài lẽ thường, từ trên thuyền bước xuống một mỹ nhân vận váy đỏ rực như lửa.

Lão thất lập tức tái nhợt cả khuôn mặt.

Chỉ nhìn đôi tay mềm mại, trắng trẻo không xương của mỹ nhân kia đang khoác lên cánh tay Khương Hằng, ta đã biết mối quan hệ giữa nàng ta và hắn “không bình thường.”.

Mà là "mối quan hệ bất thường"!

Khương Hằng hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt trắng bệch đầy thất vọng của lão thất, thậm chí còn thân mật véo má mỹ nhân nọ, rồi giới thiệu với ta: "Đây là Tử Yên cô nương, hoa khôi đất Nam Châu, giỏi nhất về ca múa."

Tử Yên khẽ cúi người, giọng nói như gió xuân. "Tử Yên bái kiến phu nhân."

Ta âm thầm cảm thán, quả nhiên lại thêm một tuyệt sắc giai nhân.

Đột nhiên, một tiếng "choang" vang lên.

Ta quay đầu lại, thấy lão tam vừa hất vỡ chén rượu chuẩn bị để đón gió cho phu quân, ánh mắt giận dữ liếc qua Tử Yên, rồi tức tối quay người bỏ đi.

"Lão tam—"

Ta muốn gọi nàng lại, nhưng nàng không buồn ngoảnh đầu.

Bên cạnh, tiếng "hu hu" nức nở vang lên. Quay lại nhìn, ta thấy lão thất đã khóc đến sưng cả mắt, tủi thân vô cùng.

Ta bất giác đưa tay xoa trán.

Khương Hằng, ngươi đúng là kẻ bạc bẽo!

Nhưng bên ngoài, ta vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Phu quân, chàng vất vả rồi."

Khương Hằng lại có ý định nạp thêm thiếp thất, và như thường lệ, hắn giao cho ta toàn quyền lo liệu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong lòng tuy có chút xao động, nhưng ta dứt khoát từ chối.

Có lẽ Khương Hằng không ngờ ta sẽ phản đối, liền tranh thủ thời gian giữa trăm công nghìn việc chạy tới viện của ta, chất vấn: "Liễu Thúy Hoa, ý nàng là gì? Chẳng lẽ Tử Yên đã đắc tội gì với nàng sao?"

Ta "hừ" một tiếng, quay lưng lại, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tiếp tục nghịch mấy món trang sức bằng vàng của mình.

Qua kính đồng, ta thấy Khương Hằng ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, như thể vừa phát hiện ra một bí mật trọng đại. "Liễu Thúy Hoa, chẳng lẽ nàng đang ghen sao?"

Hắn cười lớn, tiếng cười ngây ngô như một đứa trẻ ngốc nghếch.

Ta nghĩ thầm, lần này lại nắm được thóp của hắn rồi.

Là một thê tử mẫu mực, khi phu quân muốn nạp thiếp, ta – thân là chủ mẫu – sao có thể thờ ơ? Nhưng ghen tuông cũng là một nghệ thuật.

Ghen quá nhiều, như lão tam, ngày ngày quậy phá, đến mức bị cắt cả bổng lộc.

Ghen quá ít, như lão ngũ, hờ hững chẳng chút bận tâm, khiến Khương Hằng cảm thấy mình mất hết uy nghi của một nam tử, cuối cùng nàng bị đày xuống nông thôn kiểm điểm.

Còn ta, vừa đủ độ.

Khương Hằng quả nhiên không giấu được vẻ đắc ý, tiến tới, tỏ vẻ muốn dỗ dành ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com